Chớp mắt, buổi chiều đã nhanh chóng trôi qua.

Lan Lan ở trong tiệm váy cưới vừa làm việc vừa căn thời gian tan làm. Đồng hồ vừa điểm, cô nàng liền là người đầu tiên chạy ra khỏi cửa hàng. Tiếp đó, Lan Lan dùng tốc độ sét đánh chạy đến chỗ ở của Ôn Tiểu Nhã. Lúc chạy đến nơi, cô nàng đã gần như kiệt sức.

Ôn Tiểu Nhã mở cửa liền nhìn thấy bộ dạng của Lan Lan, cô đùa:

"Đằng sau chắc là có quỷ đi? Cậu đi đường cũng bị nó đuổi thành như vậy?"

Mà Lan Lan cũng không cùng Ôn Tiểu Nhã cãi lý, cô ấy trực tiếp đi vào, sau đó nằm luôn trên sofa.

Nằm được ba phút, cảm giác không còn mệt nữa, Lan Lan mới hỏi:

"Cậu nói đi, cậu gần đây đã xảy ra chuyện gì? Nhìn cậu bệnh nặng thành như vầy, không phải là đi cướp ngân hàng bị bắt được, rồi người ta đánh cậu đấy chứ?"

Ôn Tiểu Nhã than thở:

"Việc này chắc cũng giống đi cướp ngân hàng đó!"

Lan Lan kinh hãi nhìn cô:

"Ôn Tiểu Nhã, cậu sẽ không thật sự đi cướp tiền đấy chứ? Mặc dù mẹ kế đối xử với cậu không tốt, nhưng cuộc sống của cậu vẫn tốt hơn tớ nhiều. Hơn nữa, hiện tại cậu đã tự mình kiếm được tiền, sao cậu có thể đi cướp tiền chứ?"

Ôn Tiểu Nhã vội vàng trấn an Lan Lan:

"Tớ còn chưa nói là tớ đi cướp tiền, tớ chỉ bảo là gần giống như vậy thôi! Cậu đừng hoảng như thế chứ."

Lan Lan thở phào, nói:

"Ôi trời! Vậy cậu đã làm ra chuyện gì rồi, nhanh nói tớ biết đi. Tớ cũng không muốn nghe mấy lời vô nghĩa, nói trực tiếp vào chủ đề đi."

Sau đó Ôn Tiểu Nhã bắt đầu một năm một mười kể cho Lan Lan nghe. Từ việc cô uống say rồi vào nhầm phòng trong khách sạn, cho đến những chuyện gần đây, Ôn Tiểu Nhã đều miêu tả vô cùng rõ ràng. Lan Lan càng nghe mắt càng mở lớn, cô ấy không thể tin được hỏi:

"Ôn Tiểu Nhã, cậu nói người trải qua việc này thật sự là cậu sao? Không phải là cậu hoang tưởng chứ?"

Ôn Tiểu Nhã khẳng định:

"Đó đều là thật sự," nói xong cô còn khóc lên.

"Lan Lan, cuộc sống của tớ cứ như vậy bị hủy hoại rồi. Còn có, hôm trước chúng ta cùng học trưởng ăn cơm bị Thượng Quan Nam Trì thấy được, anh ta lập tức móc mỉa tớ giống kĩ nữ lầu xanh thời xưa ngồi bán rẻ tiếng cười."

Lan Lan căm tức nói:

"Nếu mọi chuyện đã xảy ra, về sau cậu cách xa anh ta một chút. Ban đầu tớ đã nói với cậu, anh ta không phải người mà chúng ta có thể chọc đến, thế mà cậu vẫn dính vào anh ta."

Ôn Tiểu Nhã uất ức nói:

"Tớ làm sao có thể dính tới anh ta chứ! Không phải anh ta ngày ngày đều xem tớ như quân trộm cướp sao? Lan Lan, bây giờ tớ không muốn đi làm ở tiệm váy cưới nữa, nếu cậu biết chỗ nào cần tuyển người thì giúp tớ hỏi thăm đi."

"Được, tớ nhất định sẽ giúp cậu."

Lan Lan đáp.

"Nhưng mà Tiểu Nhã này, Thượng Quan Nam Trì thật sự yêu cậu à? Nếu không vì sao lúc thấy cậu và người đàn ông khác nói chuyện, anh ta lại tức giận lớn thế."

Lan Lan thắc mắc.

Ôn Tiểu Nhã đáp:

"Tớ cũng không biết. Nhưng anh ta rất bá đạo, làm tớ một chút không gian riêng tư đều không có, vậy nên lúc tớ ở cùng anh ta thật sự rất mệt mỏi. Nhưng mà vừa nghe nói Thượng Quan Nam Trì bị thương, tớ lại có chút lo lắng, tớ cũng không rõ là làm sao."

Lan Lan lập tức bày ra biểu tình hiểu rõ, nói:

"Thì ra là vậy! Hôm qua tớ còn thấy tâm trạng Thượng Quan Nam Trì không tốt, trên tay anh ta còn quấn lấy băng gạc nữa. Tiểu Nhã, sao tớ lại cảm thấy Thượng Quan Nam Trì thật sự thích cậu nhỉ? Hơn nữa cậu lo lắng cho anh ta như vậy, không phải là cũng động lòng với anh ta rồi chứ?"

Ôn Tiểu Nhã nói:

"Tớ cũng không hiểu nữa. Mỗi khi tớ không thấy anh ta, tớ sẽ có chút nhớ, thế nhưng mỗi lần ở bên cạnh Thượng Quan Nam Trì, tớ sẽ không nhịn được tức giận."

Lan Lan trả lời:

"Tiểu Nhã, xem ra cậu thật sự động lòng với Thượng Quan Nam Trì rồi. Tớ cũng không có gì muốn nói, chỉ là tớ hy vọng cậu có thể yêu một người có năng lực bảo vệ cậu, dẫu sao thì vị mẹ kế kia của cậu rất lợi hại. Nếu Thượng Quan Nam Trì có thể làm chỗ dựa cho cậu, tớ cam đoan, mẹ kế kia ngay cả nặng lời với cậu cũng không dám đấy. Vấn đề bây giờ là không biết Thượng Quan Nam Trì có yêu cậu hay không thôi?"

"Lan Lan, cậu đã nghĩ đến xa như vậy rồi? Mà cậu cùng học trưởng thế nào?"

Ôn Tiểu Nhã hỏi.

Lan Lan kỳ quái nhìn Ôn Tiểu Nhã:

"Cái gì thế nào? Cậu nói rõ ràng ra xem."

Ôn Tiểu Nhã nghĩ, nếu việc này là của học trưởng và Lan Lan, cô nên để học trưởng tự mình nói! Do đó, Ôn Tiểu Nhã cười xòa:

"Không có việc gì, có cậu cùng nói chuyện đã làm tâm tình tớ tốt hơn nhiều. Nếu không chúng ta gọi học trưởng đến quán bar chơi một chút nhé?"

Lan Lan ngay lập tức đồng ý:

"Có thể! Chỉ là hiện tại chúng ta còn chưa ăn cơm đâu! Cậu nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Vừa thấy Ôn Tiểu Nhã đi vào tẩy trang, Lan Lan đứng bên cạnh nhìn đã nhắc:

"Ôn Tiểu Nhã, sắc mặt cậu kém như vậy mà cậu không trang điểm một chút sao? Nếu người ta không biết còn tưởng cậu đang bệnh nặng đấy! Đến tiệm cơm cũng không ai dám cho cậu vào. Ngoài ra thì, quần áo cậu cũng đổi luôn đi, chúng ta là đi quán bar chơi, không phải đi trường học."

Mỗi ngày Lan Lan đi làm đều mặc váy, cho nên cô ấy cũng không cần thiết thay đồ nữa. Cô nàng mượn một chút đồ trang điểm của Ôn Tiểu Nhã, sau đó tân trang lại cho mình.

Mà Ôn Tiểu Nhã nửa ngày vẫn không tìm được quần áo thích hợp. Cuối cùng phải nhờ Lan Lan vào trợ giúp, cô mới trang điểm xong.

Hai người ăn cơm no, Lan Lan liền lôi kéo Ôn Tiểu Nhã vào tiệm trang phục mua váy.

Cô nàng giúp Ôn Tiểu Nhã chọn một chiếc váy vàng không tay. Chiếc váy chỉ dài hơn đầu gối một chút, mặc lên người Ôn Tiểu Nhã liền cực kì tôn dáng. Vốn da Ôn Tiểu Nhã đã rất đẹp, nhờ mặc thêm chiếc váy vào, cô liền trở nên cực kì lôi cuốn.

Bản thân Ôn Tiểu Nhã cũng thấy đẹp, vậy nên cô thanh toán chiếc váy, rồi đi mua một đôi cao gót ở tiệm bên. Sau khi đi vào, Ôn Tiểu Nhã liền từ bộ dáng học sinh biến thành bộ dáng của công chúa kiêu kì.

Lan Lan nói:

"Quả nhiên là người đẹp vì lụa. Cậu xem, hiện tại cậu xinh đẹp như vậy, đến quán bar sẽ có bao nhiêu người nhìn đây."

Rồi cô nàng gọi điện cho Trần Chí Hào:

"Học trưởng, em cùng Tiểu Nhã đang ở trên phố, anh đến cửa quán bar chờ bọn em nhé. Bọn em rất nhanh sẽ tới."

Nói xong, Lan Lan và Ôn Tiểu Nhã cấp tốc lên đường tới quán bar.

__

Bên kia, Thượng Quan Nam Trì lại gọi điện cho lão tứ. Anh nói buổi tối muốn cùng anh em đi quán bar chơi, bảo lão tứ gọi mấy người Xa Chính Hiên, rồi trực tiếp cúp máy.

Lão tứ liền đi truyền lời của Thượng Quan Nam Trì, nhanh chóng thông báo cho lão nhị, lão tam. Sau đó cậu ta lập tức lái xe đến quán bar.

__

Ở cửa quán bar, Trần Chí Hào ngồi trong xe đợi Ôn Tiểu Nhã và Lan Lan đến. Anh ta đợi nửa tiếng, vẫn chưa thấy bóng dáng hai người đâu, thế nhưng vừa hay lại nhìn được một người quen ôm ấp phụ nữ đi vào quán bar.

Trần Chí Hào gọi điện thoại cho Lan Lan, hỏi:

"Lan Lan, hai người các em tới chưa?"

Lan Lan nói:

"Bọn em lập tức liền đến. Vừa rồi bị tắc đường, cho nên xe không di chuyển được." Trả lời xong Lan Lan nhanh chóng cúp máy.

Mà Trần Chí Hào nghe nói hai người sắp đến liền xuống xe đứng đợi. Anh ta mới đứng một chút, Ôn Tiểu Nhã đã cùng Lan Lan tới.

Ôn Tiểu Nhã vừa xuống xe liền quay sang nhận lỗi:

"Xin lỗi học trưởng, để anh phải đợi lâu."

Trần Chí Hào cười:

"Không có việc gì, đàn ông đợi phụ nữ là việc đương nhiên mà."

Lời nói còn chưa dứt, phía sau họ lại xuất hiện thêm ba người.

Ôn Tiểu Nhã thấy ba người liền muốn trốn đi, nhưng xui xẻo thế nào mà anh em họ lại thấy cô. Thế là Ôn Tiểu Nhã đành đứng im một chỗ, giả vờ như không thấy mấy người kia.

Xa Chính Hiên hỏi:

"Chị dâu, sao chị lại ở đây?" Nói xong còn liếc Trần Chí Hào một cái.

Trần Chí Hào vừa nhìn đến lão tam liền nhận ra. Anh ta lập tức hiểu rõ, chỉ sợ buổi tối hôm nay ở đây sẽ có chuyện đi.

Thấy Ôn Tiểu Nhã không trả lời, lão tứ lại nói:

"Chị dâu, chị không nhớ bọn em à?"

Ôn Tiểu Nhã lập tức tươi cười nói:

"Nhớ rõ nhớ rõ, các cậu hôm nay cũng tới đây chơi sao?"

Lão tứ đáp:

"Vâng." Sau đó anh chàng nhìn Ôn Tiểu Nhã, cười bảo:

"Hôm nay chị dâu trang điểm lên thật đúng đẹp."

Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu, nói:

"Các cậu cứ đi vào trước đi! Lát nữa bọn tôi sẽ vào sau!"

Thấy thế, mấy người lão tứ liền đi vào. Mà nhóm Ôn Tiểu Nhã cũng nhanh chóng theo sau.

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play