Chương 250: Em đang cầu xin anh hay là…

Tút~ Khi tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng làm việc lạnh lẽo, âm thanh không chỉ là luồng khí lạnh phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, mà còn còn phá vỡ cái bầu không khí kỳ lạ trong đó nữa.

Người đàn ông gây gò, liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại đang để ở trên bàn: “Không phiền chứ?”

Anh khế nâng mí mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi ở đối diện, diện mạo của người đó cũng rất xuất sắc.

Mặc dù là hỏi, nhưng mà thể hiện rõ, dù người ngồi ở đối diện anh có phiền hay không phiền thì anh cũng không để ý.

Không chờ đợi đối phương nói gì, ngón tay dài của anh giơ lên cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, ấn nút nghe.

Hi Thần ấn gọi điện thoại, khi màn hình điện thoại hiện lên đối phương đã nghe, anh ta trâm mặc đưa điện thoại về phía cánh tay của Giản Đồng.

Tay của Giản Đồng có chút run rẩy, một câu cũng không nói, đôi mắt có chút hồng.

Ở đầu bên kia điện thoại, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trầm Thị, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mãi lâu sau vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở trong điện thoại, nếu là bình thường thì anh đã không có kiên nhãn, tắt điện thoại từ lâu rồi.

Nhưng lần này, không biết trời xui quỷ khiến kiểu gì mà vẫn đặt điện thoại ở bên tai, mặc dù ở bên trong điện thoại vẫn không vọng ra bất cứ âm thanh nào.

Nhưng mà anh lại có một loại cảm giác kỳ lạ.

Cuộc điện thoại này, không thể tắt.

Mấy phút trôi qua.

“Buông tha cho Giản Thị”

Trong điện thoại, người con gái cứng ngắc nói ra năm chữ.

Khi giọñg nới này vang lên, đôi mắt đen nháy của người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc kinh ngạc vui mừng. Khiến cho một người đang không có sức sống bỗng sống trở lại.

Nhưng mà rất nhanh, vui mừng qua đi, để lại những suy nghĩ sâu xa.

Khóe môi của anh cong lên, âm thanh từ tính không chậm không nhanh vang lên: “Em là đang cầu xin anh, hay là phải cầu xin anh?”

Cầu xin và phải cầu xin, chỉ kém nhau một chữ thôi, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

Ở đầu kia điện thoại, Giản Đồng cản chặt môi, cuộc đời này của cô, đã cầu xin anh ấy rất nhiều lần rồi. Ba năm mà thôi, những ấm áp và yên bình ở bên bờ biển, khiến cô suýt chút nữa quên mất Trầm Tu Cẩn là ai, và cô là ai: Mắt của cô, chế giêu lướt qua người phụ nữ đang đứng bên cạnh; người phụ nữ tôn quý đó, đang bày ra gương mặt căng thẳng để nhìn Giản Đồng, không động đậy giây phút nào.

Thậm chí còn căng thẳng hơn cả cô.

Cụp mí mắt xuống, mím chặt môi lại, từ từ cảm nhận, lại cảm thấy một tia chế giễu.

Cô muốn thoát ra khỏi cơn lốc này, nhưng mà mỗi lần cho rằng cuối cùng bản thân cũng thoát ra khỏi nó thì cô lại đen đủi nhảy vào một đầm lầy.

Lấy những thứ quý giá nhất của cô, phớt lờ những vết sẹo và sự đau đớn đến chảy máu.

“Cầu xin…” Cổ họng cô như bị mắc kẹt, không biết từ lúc nào, trong khoang miệng có một cơn đau rát như bị lửa thiêu, cô nhăn cô, rũ mắt xuống: “Cầu xin thì làm sao? Phải cầu xin thì làm sao?”

Ở bên kia điện thoại, trong mắt người đàn ông lóe lên tia cười, anh cong khóe môi lên: “Nếu như em cầu xin” Nét người trong mắt anh, có mấy phần xán lạn, đôi môi mỏng cong lên, nhẹ giọng nói: “Anh có quyền không đồng ý”

“Cho nên, anh từ chối?” Cô hỏi.

Bà chủ Giản đang nhìn chằm chằm Giản Đồng nghe thấy thế vội vàng hét to lên: “Tiểu Đồng, con cầu xin chủ tịch Trầm đi, không thể để Giản Thị phá sản được”

Mắt Hi Thần như một lưỡi dao liếc tới khiến Bà chủ Giản sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước.

Trầm Tu Cẩn vô tình nghe thất giọng nói của Bà Chủ Giản, từ lúc Giản Đồng gọi điện thoại cho anh, thì anh đã đoán ra rằng, nhà họ Giản, có người đi cầu xin cô.

Mà bà chủ Giản, lại đang ở Vân Nam.

Giữa anh và Giản Đồng có rất nhiều ruồi nhặng bên cạnh. Nghĩ như vậy, đôi mắt phượng hoàng dài và hẹp của Trầm Tu Cẩn liếc nhìn người ngồi đối diện anh, trong lòng kiêu ngạo hừ lạnh.

Khi nói chuyện với người con gái ở trong điện thoại thì biểu cảm lại dịu dàng, nhiều hơn mấy phần ấm áp.

“Em lấy thân phận gì để cầu xin anh?”

Đôi mắt của Giản Đồng lóe lên: “Bạn bè” Cuối cùng cô cũng nói ra một câu.

Người đàn ông ở bên kia điện thoại cũng không hề có dấu hiệu của sự tức giận, giọng nói ấm áp nhưng lại rất quyết đoán: “Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em được” Anh không chút do dự nào từ chối cô.

Sắc mặt của Giản Đồng thay đổi, cô dự định được có thể anh ấy sẽ từ chối,nhưng mà không ngờ người đàn ông này còn không thèm suy nghĩ đã từ chối không chút lưu tình như vậy, một chút tình cảm cũng không giữ lại.

Người đàn ông nhẹ giọng than một câu, giả vờ giải thích: “Tiểu Đồng, em cũng biết, mặc dù anh là giám đốc của Trầm Thị, nhưng mà ở bên trên vẫn còn các cổ đông. Việc sát nhập Giản Thị, là do tất cả các cổ đông quyết định. Giản Thị sa sút như bây giờ, nhưng cũng vẫn là một nguồn vốn lớn. Một dự án lớn như vậy, chỉ dựa vào một người bạn của Trầm Tu Cẩn anh mà bỏ qua một khoản vốn đầu tư lớn như vậy sao. Về tiền thì không nói làm gì, nhưng về lý, chỉ vì một người bạn của anh nhờ vả thì tôi không có cách nào để giải thích với hội đồng quản trị. Tiểu Đồng, gia đình em cũng làm thương nhân. Em nói chúng ta là bạn bè, vậy em sẽ không làm khó bạn mình chứ?”

Hi Thần đứng gần bên cạnh Giản Đồng mà tai của anh ta cực thính, do đó giọng nói của Trâm Tu Cẩn ở trong điện thoại anh ta đều nghe rõ từng chữ từng chữ.

Gương mặt của anh ta lúc nào cũng cười cười nói nói, bỗng chốc nhăn nhó lại như bị táo bón.

Ai đang lừa ai?

Hội đồng quản trị Trâm Thị sao?

Nếu như hội đồng quản trị của Trầm Thị có thể đóng vai trò trong việc ra quyết định gì đó, vậy thì Trầm Thị bây giờ đã không năm trong tay Trầm Tu Cẩn rồi.

Và các thành viên trong hội đồng quản trị của Trầm Thị đều là các vị bồ tát bùn đi qua sông.

Công ty Ag của Trầm Tu Cẩn đã bơm một nguồn vốn lớn vào, dường như các thành viên trong hội đồng quản trị và các cổ đông khác đều bị đánh bại rồi. Có thể buông tha cho mấy lão già ở trong hội đồng quản trị, điều đó cho thấy Trâm Tu Cẩn vẫn còn lương tâm.

Thế mà còn nhắc tới hội đồng quản trị sao?

Không có cách nào giải thích với hội đồng quản trị sao?

Nói láo!

Bên trong phòng làm việc của giám đốc tập đoàn Trầm Thị, đôi mắt phượng dài hẹp của người đàn ông híp lại… Ông trời đã cho anh cơ hội, cho nên anh không thể tàn nhẫn dọa người con gái này chạy mất được, cô mà chạy rồi thì ai sẽ làm vợ của anh?

Dường như vẫn có thể cứu vãn, anh nhẹ giọng than một câu, đôi mắt lóe lên, cong khóe môi nói: “Đúng rồi, nếu như em ép buộc anh buông tha cho Giản Thị” Anh dừng lại một lúc: “Vậy thì anh không có cách nào từ chối em rồi”

Anh lại chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà… người có thể yêu cầu Trầm Tu Cẩn anh, chỉ có vợ của anh thôi”

Bàn tay của Giản Đồng nảm chặt lấy điện thoại, đôi mắt mang theo tia tức giận… Anh ấy không muốn buông tha cho cô, buông tha cho đôi bên sao?

Trong cơn tức giận, cô suy nghĩ hỗn loạn.

Mãi một lúc sau cô mới hồi phục được tình tĩnh, đôi mắt tràn đầy tức giận của cô lạnh băng giống như một nhánh cây đã héo: “Lần này chủ tịch Trầm lại muốn tôi phải làm thế nào mới khiến anh vui vẻ? Ba năm và ba năm, lại là ba năm nữa đúng không?” Gô rũ mắt xuống lạnh nhạt hỏi, dưới đáy mắt mang theo sự đau đớn, không thể để cho người khác biết.

Ở bên kia, bàn tay to lớn của người đàn ông cũng nắm chặt lấy điện thoại, dường nữ có một thanh kiếm vô hình xuyên qua trái tim anh. Anh thở nặng nhọc, đôi mắt đầy đau đớn, nhưng mà anh lại giả vờ như bình thường, cong khóe môi lên, giống như một hoa hoa công tử, không để ý tới giọng nói thì thầm của mình: “Đúng vậy, lại là 3 năm, em có đồng ý không?”

Anh chính là muốn dây dưa không rõ với cô cả đời. 3 năm sao? Sao mà đủ được?

Bây giờ phải dỗ cô ấy, nếu như cô ấy mà chạy đi mất thì anh phải đi đâu để kiếm vợ đây?

Người con gái nói: “Nếu như có thể, cả đời này tôi đều không muốn cầu xin anh nữa!” Cô cản răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ một.

Nói xong, cuộc gọi kết thúc đột ngột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play