Chương 249: Trái tim của cô ấy rất mềm yếu.

Âm một tiếng!

Sắc mặt của bà chủ Giản đột nhiên trằng bệch!

Bước chân loạng choạng như không vững, bà ta lảo đảo lùi lại mấy bước; trong mắt tràn đầy lo lắng và hoảng loạn: “Mẹ cũng không còn cách nào khác! Nếu như Trầm Tu-Cẩn không buông tha cho Giản Thị, không buông tha cho Giản Chấn Đông, vậy thì cuộc sống sau này của mẹ cũng không còn hy vọng nữa. Con cho rằng mẹ muốn giúp tên khốn Giản Chấn Đông đó lắm sao? Anh trai Mạch Bạch của con còn đang nằm trên giường bệnh! Nếu như Giản Thị mà ngã xuống, thì lão già khốn khiếp Giản Chấn Đông coi như xong đời rồi, vậy tiền chữa trị của anh trai con phải làm sao! Cho dù anh trai con có chữa khỏi bệnh thì về sau cũng hai bàn tay trắng không có gì cả! Nó là cậu chủ của nhà họ Giản, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu một chút khổ sở nào. Cuộc đời lớn như vậy, anh con là một thế hệ giàu có, giờ đột nhiên lại không còn cái gì trong tay nữa. Trong cuộc sống này ai còn coi trọng nó nữa, Mạch Bạch làm sao mà chịu đựng nổi những điều này!

Mặc dù Giản Chấn Đông không phải là một người tốt đẹp gì, nhưng mà một khi ông ta xong đời thì chỉ còn một mình.:mẹ, mẹ phải làm sao chứ!”

Giản Đồng cong môi nhìn chằm chằm người phụ nữa đang khóc như mưa kia, vết nứt ở trong lòng càng ngày càng to hơn.

Hít thở sâu một hơi, cô giơ tay ra, dùng sức nằm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, chiếc ghế dường như truyền tới những tiếng cọt kẹt như sắp gây.

Dường như chỉ có bằng cách này mới có thể bình ổn được nỗi đau khổ không nói được trong lòng.

Nhiều năm về trước, có lẽ cô sẽ sắc sảo hỏi lại: Giản Mạch Bạch không thể chịu khổ, vậy cô có thể sao?

Nhưng mà bây giờ, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, trái tìm dường như đã nguội lạnh rồi.

Trái tim của con người luôn luôn vòng vèo.

quanh co,nhưng không ngờ nó lại quanh co như thế này.

Hiaz.

“Ông nội của con…” Bà chủ Giản đang nhấp nháy môi, trong mắt toàn là sự không cam tâm.

Tất cả vũ khí mà bà ta có thể nằm trong tay bây giờ chỉ còn một mình ông cụ Giản.

“Đủ rồi” Người con gái ngồi trên ghế phát ra giọng nói trầm thấp đầy áp lực, trong mắt của cô toàn là sự đau khổ, dường như lan ra toàn thân.

Sau đó thời gian dần dần trôi qua… Đủ đau đớn!

Đã không còn cái gì nữa rồi!

Cái gì cũng không còn nữa rồi.

Giản Đồng nâng cao cảm lên, ánh sáng hào quang ở dưới đáy mắt của cô rơi trên gương mắt của bà chủ Giản, lúc này, bà chủ Giản chỉ nhìn thấy sự cao ngạo trên gương mặt của cô.

Trong lòng của bà ta không thích… Trong nhận thức của bà chủ Giản, cho dù bây giờ bà ta có đang cầu xin Giản Đồng, nhưng mà Giản Đồng vẫn là người mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, không có bà ta, thì sẽ không có Giản Đồng.

Bà ta đang cầu xin Tiểu Đồng, nhưng mà Tiểu Đồng lại mang vẻ kiêu ngạo, nghĩ tới đây, là bất cứ ai cũng đều không thích.

Nhưng mà bà ta không dám nói gì, chỉ là nhăn cô không thích thôi.

“Vậy Giản Thị…”

Giản Đồng nâng cao cằm lên, đáy mắt dường như có chút cao ngạo, bà chủ Giản nhìn không hiểu, Giản Đồng chỉ là rũ mắt nhìn bà ta, nhìn chằm chằm gương mặt của bà ta hơn mười phút.

Bà chủ Giản mấy lần nhắc tới “ Giản Thị” “Giản Chấn Đông” “Giản Mạch Bạch” Giản Đồng không hề cắt đứt lời nói phàn nàn của bà ta. Những ngày này bà chủ Giản thực sự phải chịu rất nhiều ủy khuất, con trai thì bị bệnh, chồng thì giấu diểm có con riêng ở bên ngoài, con trai bị bệnh, chồng căn bản không hề quan tâm.

Những đau khổ mà bà chủ Giản phải chịu đựng, bà ta không hề nói cùng ai.

Những chị em tốt thường ngày hay chơi mạc chược, thật sự cũng không biết những lời an ủi đó là thật hay giả.

Về sau lại càng xa lánh bà ta.

Bà chủ Giản nói, con gái của bà ta, kể từ khi con trai bà ta bị bệnh, chồng buông bỏ tất cả mọi thứ, thì ngày nào cô cũng khủng bố bà ta.

Hàng đêm bà ta tự mình dẫn vặt và cảm thấy sợ hãi, một người phải chịu đựng rất nhiều rất nhiều, những thứ mà bà ta phải chịu đựng thì bà ta không nguyện ý và cũng không muốn kể điều đó với ai. Không có ai biết được những ngày này bà bà ta phải trải qua những chuyện gì, chỉ có mình bà ta biết, mỗi ngày bản thân phải chịu đựng những chuyện gì.

Từ đầu đến đuôi, Giản Đồng chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt của bà chủ Giản, với một vẻ mặt ngạo mạn thô lỗ, cô cong môi nhìn chằm chằm bà chủ Giản.

Lặng lẽ nghe người phụ nữ khóc lóc.

“Tiểu Đồng, mẹ cũng có nỗi khổ riêng mà…”

Đôi mắt của bà chủ Giản khóc sưng húp lên, nhưng mà vẫn có nét quyến rũ và phong thái riêng, bàn tay trằng ngọc ngà đưa lên lau nước mắt, dựa vào phần đáng thương này để người khác nhìn vào sẽ cảm thông thương tiếc, sẽ không kìm được dỗ dành mấy câu.

Giản Đồng mỉm cười: “Ồ, nỗi khổ riêng à…

Đúng đúng, bà chủ Giản có nỗi khổ riêng, thảo nào…

Hi Thần nhìn người phụ nữ đang cười nhẹ ngồi trên chiếc ghế, trong lòng anh ta nghẹt thở, có một chút đau đớn không nói nên lời… Anh ta biết, sự đau đớn này, không phải là vì bản thân, mà là vì người con gái đang cười kia.

Cũng có một chút hiểu rõ rồi, thảo nào, thảo nào người con gái này khiến cho Trầm Tu Cẩn thương nhớ mãi không buông bỏ được.

Nếu như không phải Hi Thần từ trước tới nay có khả năng khống chế bản thân mình, thì giờ phút này có lẽ anh ta sẽ hét lên với người con gái này: Đừng cười nữal Cô không thể hét lên với người phụ nữ kia một câu: Bà chủ Giản; bà có nỗi khổ, vậy người khác không có saol Cô không thể trực tiếp hét lên một tiếng sao?

Nhất định cứ phải cười như vậy à?

Cười tới mức bản thân tôi cũng cảm thấy áp lự!

c “Cho nên mẹ thật sự là có nỗi khổ riêng, Tiểu Đồng, con là một người hiểu chuyện, có thể tha thứ cho người làm mẹ này chứ?” Sau khi bà chủ Giản khóc lóc kể lể một hồi thì cũng thở phào ra một hơi. Bà ta phải chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, nếu hôm nay Tiểu Đồng biết được, thì Tiểu Đồng nhất định sẽ hiểu, hiểu được sự bất lực của bà ta.

Bà ta nhìn thấy Tiểu Đồng không nói gì, trong lòng hơi lạnh lão một chút, trong mắt có một chút cay đảng, có một chút oán giận. Chỉ còn có thể nhắc tới ông cụ Giản: “Con không vì mẹ và anh trai, thì cũng nể mặt ông nội của con.. “

Hi Thần cũng không nhìn nổi được nữa, anh ta không muốn can thiệp vào chuyện này, đây là chuyện của nhà họ Giản.

Nhưng… Những lời này quá khó nghe rồi!

Cũng không cần mặt mũil Thật là ức hiếp người quá đáng mà!

“Giản Chấn Đông chỉ là nuôi dưỡng một con chó Shiba, tự làm tự chịu, nghiệp chướng mà mình tạo ra thì mình tự chịu. Một người lớn như vậy rồi, có bản lĩnh làm lại không có bản lĩnh chịu sao? Lại còn mong đứa con gái mà bản thân không còn nhận nữa thay ông ta dọn dẹp và chùi mông sao? Lúc đầu thề rằng nhà họ Giản không có một người con là Giản Đồng, Giản Chấn Đông còn đăng báo nói không quen biết Giản Đồng. Bây giờ thì cần nên lại chạy tới nhận đứa con gái này sao? Còn cả bà, bà chủ Giản, bà hung hăng như vậy là đang đối xử với kẻ thù, đang chống lại với kẻ thù mà! Thật sự là không biết xấu hổi”

Sắc mặt của bà chủ Giản trắng bệch như tờ giấy, bị Hi Thần không một chút khách sáo nào nhục mạ, bà ta chỉ cảm thấy bản thân mình không còn mặt mũi nào để gặp người.

Nhưng mà nghĩ tới sự khủng hoảng của nhà họ Giản, không có nhà họ Giản thì bà ta không còn là Bà chủ Giản nữa!

“Tiểu Đồng, sao con có thể giơ mắt đứng nhìn tâm huyết cả đời của ông nội con đổ xuống sông xuống biển như vậy được chứ?”

Bà ta buồn bã nhìn người đang ngồi trên ghế, còn Giản Đồng đã nhảm chặt mắt lại, trong lòng bà chủ Giản hoàn toàn hoảng loạn: “Tiểu Đồng!

Đó là ông nội của con! Lúc nhỏ ông nội là người yêu quý con nhất! Là người đối xử tốt với con nhất!”

Trong tiếng hét than của bà ta, Giản Đồng mở mắt ra, một đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chăm bà ta, bình tĩnh nói: “Bà được rồi.”

Tất cả sự đau khổ, đều ẩn náu dưới sự bình tĩnh này.

Cô chậm rãi giơ tay nói với Hi Thân đang đứng ở một bên: “Gọi cho tôi”

“Cái gì?” Hi Thần hơi kinh ngjac một lúc, cho rằng bản thân mình nghe nhâm, nhưng mà ánh mắt lại rơi trên cổ tay mảnh khảnh xanh xao của cô, trong mắt có một chút phức tập: “Không hối hận chứ?”

Giản Đồng bất ngờ, cô và Hi Thần biết, cuộc.

điện thoại này không phải là một cuộc điện thoại bình thường.

Bà chủ Giản đứng bên cạnh vui mừng: “Tiểu Đồng, mẹ biết con sẽ mềm lòng mà”

Giản Đồng rũ mắt xuống, sự đau khổ dưới đáy mắt và còn có sự chế giễu… Đúng vậy, cô là một người rất dễ mềm lòng.

“Anh ấy sẽ ra điều kiện” Giản Đồng mở miệng nói với Hi Thần, ánh mắt lạnh nhạt.

Sao mà có thể cướp được một thứ gì đó từ tay của Trầm Tu Cẩn mà không bị lột một lớp da chứ?

Hi Thần nhìn Giản Đồng, ấn nút gọi.

Tút-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play