Chương 251: Cô rõ hơn bất cứ ai.

Nắm chặt lấy điện thoại trong tay, người run rẩy như chiếc lá rơi mùa thu. Từ trước tới giờ Hi Thần chưa nhìn thấy bộ dạng này của cô bao giờ.

Sự bi thương của cô không cần phải nói ra, khi ngồi ở đó càng lộ ra sự đau thương.

Bà chủ Giản cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, bà ta không hiểu rõ cảm xúc này.

Cuộc đời này của bà ta cũng chưa bao giờ gặp qua cái cảm xúc này, trong lòng bà ta quan tâm nhất đó chính là…

“Tiểu Đồng, làm sao rồi? Chủ tịch Trâầm.. “

“Anh ấy sẽ buông tha cho Giản Thị” Người con gái ngồi trên ghế nhắm mắt lại, cắt đứt câu hỏi của bà chủ Giản.

Trên gương mặt của bà chủ Giản toàn là nét cười: “Tiểu Đồng, mẹ biết là con…” mềm lòng nhất.

“Nhưng mà Giản Thị sẽ do tôi làm chủ.” Giọng nói của Giản Đồng không mặn không nhạt vang lên.

“Cái gì?” Bà chủ Giản nghe như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc hét lên một tiếng, giọng nói sắc bén làm phá vỡ sự yên tĩnh của Hồ Nhĩ Hải.

Bà ta chỉ ngón chỏ cửa mình vào người con gái đang nhắm mắt ngôi trên ghế: “Sao con có thể làm như vậy?”

“Tôi có thế” Giản Đồng chậm rãi nói.

“Đây gọi là bất hiếu! Con, con, con… Nhân lúc cháy nhà vào vơ của!”

Ngực của bà chủ Giản tức tới mức phập phùng lên xuống.

Người con gái ngồi trên ghế chỉ cười nhẹ, nhưng nhìn thấy nụ cười đó, bà chủ Giản càng thêm tức điên lên.

“Mẹ còn cho rằng con là một người sẽ không tính toán, nhưng hóa ra con lại là một người có dã tâm nhất! Con muốn cướp tài sản của Mạch Bạch!” Trong đầu của bà chủ Giản chỉ có “Giản Thị” “Người đứng đầu”, bà ta rất loạn, bỗng bà ta nhắc tới Giản Chấn Đông: “Bố của con sẽ không đồng ý đâu! Con tính toán sai rồi!”

“Ha ha…” Giản Đồng cười lạnh một tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chăm bà chủ Giản: “Bà trở về hỏi Giản Chấn Đông là muốn trở thành một ông già của tập đoàn Giản Thị ở thành phố S, hay là muốn trở thành một người nghèo nợ nần chồng chất không có thân phận lang thang đầu đường xó chợ?”

Giản Đồng lạnh lùng nhìn bà chủ Giản, trong ấn tượng của cô bà chủ Giản là một người rất ít khi nói lời cay nghiệt với người khác. Cô tiếp tục nói: “Lời này, tôi cũng muốn tặng cho bà chủ Giản đây. Tôi là chủ thì bà vẫn là bà chủ Giản giàu có của thành phố S, Giản Mạch Bạch vẫn là công tử của nhà họ Giản. Tiền lương hàng tháng vẫn như cũ, không thiểu một đồng nào. Tiên viện phí của anh ta cũng sẽ được chu cấp đầy đủ. Bà chủ Giản đây mỗi tháng cũng sẽ được 5 vạn. Nếu như bà Giản và ông Giản không đồng ý, vậy thì từ thời khác này, Giản Thị trở sẽ thành dĩ vãng với thành phố S. Bà chủ Giản là một người thông minh, tự mình nghĩ xem sự lựa chọn nào mới có lợi nhất”

Tai của bà chủ Giản như ù đi!

Nhưng càng khiến bà ta sợ hãi hơn là hai đôi mắt đỏ ngâu kia của Giản Đồng.

Giản Đồng vẫy tay: “Trở về suy nghĩ đi, cũng hỏi cả ông chủ Giản, đi đi!”

Cô rất mệt, rất mệt rất rất mệt, nhìn bóng hình của bà chủ Giản hoảng loạn bỏ chạy, trong mắt cô mang nét cười Bọn họ lấy rất nhiều thứ quý giá từ chô có, lại đi nói với những người khác là cầu xin cô. Sao không nói là ép bức cô đi. Cô biết bản thân mình không thể, không nên, không cách nào từ chối họ!

Ngày hôm nay, cô cũng lấy đi Giản Thị – Thứ quý giá như sinh mạng của gia đình này, cỏ nhìn về phương hướng mà bà chủ Giản rời đi… Ông Giản, bà Giản, cậu chủ Giản thân mến. Các người có thấy đau không?

Trong đôi mät đỏ ngâu kia mang chút vui vẻ, cũng mang vài phần tuyệt vọng… Sự vui mừng của tuyệt vọng!

Tập đoàn Trâm Thị Trong phòng làm việc của chủ tịch.

“Là cô ấy” Lục Minh Sơ ngồi đối diện bàn làm việc, từ đâu đến đuôi vân im lặng lãng nghe cuộc nói chuyện điện thoại của hai người Anh ta chác chăn, là Giản Đồng Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa Là Hi Thần gọi tới.

Trong điện thoại, Hi Thần nói: “Bà chủ Giản lôi ông cụ Giản đã mất ra, bọn họ lợi dụng ông cụ Giản… Thật là bị ối!”

Trong mäãt người đàn ông mang theo sự lạnh nhạt: “Tớ cũng đoán ra rồi”

Người con gái đó, ngay cả sông chết của Giản Mạch Bạch cô còn không quan tâm, nhà họ Giản, còn điều gì có thể khiến cô quan tâm chứ?

Cuộc điện thoại này, nhìn thì như cầu tình.

Nhưng đối với người con gái kia thì lại là một quyết định rất khó khăn Trái tim của anh lại có một cơn đau không biết nguyên nhân, đôi mät phượng dài hẹp rũ xuống. Người con gái đó, anh lại vừa ép cô rồi Rõ ràng biết bản thân không nên làm như vậy, nhưng vần làm Anh chỉ muốn năm chặt cơ hội, cho dù có phải giam cầm côi Giam cầm cô ở bên cạnh, cả đời này, sợ răng sau khi anh chết xuống địa ngục sẽ phải chịu 18 tâng địa ngục Đột nhiên Hi Thần cười: “Nhưng mà quả nhiên Giản Đồng không phải là người chịu thua lỏ. Cô ấy muốn làm chủ Giản Thị. Cậu không nhìn thấy đâu, gương mặt của bà chủ Giản lúc đó rất phong phú.”

“Cả nhà họ Giản chỉ có một mình danh dự của ông cụ Giản mới có thể khiến Tiểu Đồng gọi điện thoại cho tớ. Bọn họ dám nhắc tới ông cụ Giản thì cũng phải biết tính khí của Tiểu Đồng là như thể nào” Trâm Tu Cẩn trầm giọng nói: “Cô ấy muốn làm chủ của Giản Thị, là điều tất nhiên”

Hôm nay, cô tình nguyện làm chủ của Giản Thị, điêu đó tốt hơn bao giờ hết. Báo hiệu trước räng, cô sẽ từ Hồ Nhĩ Hải trở về thành phổ S một lần nữa. Trở về thành phố S, thì cô sẽ lại hòa nhập.

vào thế giới. Như vậy, anh mới cô thể để cô vĩnh viên ở bên cạnh anh.

Sao Hi Thần lại không biết tâm tư của Trâm Tu Cẩn. Anh ta cười nhẹ, nói: “Cậu đừng ép người †a quá đáng quá là được” Nói xong liên tắt điện thoại.

Lục Minh Sơ cười lạnh một tiếng: “Ông cụ Giản cũng không phải thật sự đối xử tốt với cô ấy”

Người con gái đó, lại vì một ông già đối xử tốt với cô là vì có mục đích mà lại gọi điện thoại cho Trâm Tu Cẩn?

“Phải nói cô ấy ngu ngốc hay là không thông minh đây?” Về việc này, anh ta không tán thành với Giản Đồng.

“Soạt” một tiếng, người đàn ông ở đổi diện đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế ở đăng sau phát ra âm thanh. Cơ thể cao lớn của người đàn ông cúi xuống, che khuất đi Lục Minh Sơ.

“Vừa không ngốc mà cũng không thông minh” Đồi mắt lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn rũ xuống rơi lên mặt của Lục Minh Sơ, trong mãt lạnh nhạt: “Anh cho rằng Giản Đồng không nhìn ra sao? Chẳng nhẽ tận mười mấy năm trời mà cô ấy không phân biệt rõ ồng cụ Giản là người như thế nào sao?”

“Vậy tại sao…”

Đôi mát của Trầm Tu Cẩn càng ngày càng đen sâu hơn và dần dân ở trong đó mang nỏi đau đớn: “Cô ấy biết, cái gì cô äy cũng biết hết, chỉ là từ trước tới giờ cô ấy không nói ra mà thôi. Lúc ông cụ Giản còn ở trên đời cô ấy không nói, lúc ông ta mất rồi cô ấy cũng không nói. Cô ấy chỉ muốn kinh doanh Duy Ái – Đó là điều duy nhất mà ông cụ Giản muốn cô ây làm. Là một người của nhà họ Giản, đó là chuyện duy nhất mà cô ấy có thể làm tốt”

Sự hy vọng duy nhất, cũng là thứ duy nhất mà Giản Đồng có thể làm. Sự bá đạo của ông cụ Giản, không cho phép Giản Đồng tiếp xúc với mọi thứ của Giản Thị, cho nên ông ta đã cho Giản Đồng một Duy Ái Lục Minh Sơ có chút phân nộ: “Anh cũng biết dụng ý lúc ban đầu của ông cụ Giản. Nói là tốt cho cô ấy, nhưng thực chât là đang bồ thí tình yêu thương. Vậy cũng tính là đối xử tốt với cô ấy sao?

Cö ấy lại vì một ông cụ Giản như vậy mà thế hiện sự yếu đuôi trước mặt anh sao?” Anh ta không thể chấp nhận được Một là cảm thấy Giản Đồng như vậy quá ngu ngốc rồi.

Hai là cảm thấy, cô ấy đối xử lạnh lùng không chịu khuất phục với Trầm Tu Cẩn như vậy, sao lại có thể dê dàng cúi đầu cầu xin tên họ Trầm này như vậy!

Trâm Tu Cần cong môi cười, nụ cười lạnh lùng và khinh bỉ. Lục Minh Sơ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy sự khinh bỉ nơi đáy mät Trâm Tu Cần.

Anh ta chưa kịp tức giận thì đối phương đã cong môi nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đều biết, anh có thể nhìn ra được thì cô ấy cũng sẽ nhìn ra được.

Nhưng mà đó là một số ít ánh sáng trong cuộc đời cô ấy” Do đó, Trâm Tu Cẩn cảm thấy cổng họng có chút chua sót, trong lòng cảm nhận được từng hồi đau đớn. Vì cô ấy, vì người con gái ngốc nghềch kia “Biết răng nó không thuần khiết, biết răng sẽ có điều kiện. Nhưng mà cô ấy vân cố chấp lao đầu vào” Cũng giống như đối với anh, rõ ràng biết yêu anh sẽ rất mệt, nhưng lúc ban đầu người con gái ngốc nghếc đó vân cứ lao đầu vào. Từ đó, chính là bãt đầu cho sự đau đớn của cô Trâm Tu Cẩn anh, là sự khởi đầu cho đau khổ của Giản Đồng.

Cuộc đời này, anh cam tâm tình nguyện chiều chuộng cô tới xương tủy.

Lục Minh Sơ bị sốc, và trong lòng không kìm được run rẩy… Có người rõ răng biết đó là giả, nhưng mà vấn cầm tẩm lòng trân thật của mình ra để đối đãi?

Trên thế giới này, thật sự có loại người như vậy sao?

Nhưng mà anh ta không thể không tin!

“Cô ấy chỉ nhớ những việc mà ông cụ Giản đổi xử tốt với cô ấy, chứ không nhớ những việc xấu. Trong mặt của cô ấy, chỉ có ông cụ Giản là người tốt. Anh thật sự không hiểu gì về cô ấy! Lục Minh Sơ, người con gái mà tôi yêu chính là như vậy đó. Đồi môi mỏng của người con trai nhếch lên, đôi mät ấm áp, giọng nói rất tự hào.

Bên tai của Lục Minh Sơ ù đi, giọng nói đáng ghét của Trâm Tu Cẩn lại vang lên: “Anh thì sao?

Lục Minh Sơ, tình yêu của anh, rốt cuộc là cái gì?”

Ấm.

Như sét đánh bên tai.

Anh thì sao? Lục Minh Sơ, tình yêu của anh, rốt cuộc là cái gì!

Tình yêu của tôi, rốt cuộc là cái gì sao? Đôi mặt của Lục Minh Sơ như mất hồn, không biết bản thân đã bước ra khỏi phòng làm việc của Trâm Tu Cấn kiểu gì. Mặc kệ ánh mät của mọi người đi qua, anh ta bước vào thang máy, nghe thấy một tiếng “Ting”, cửa thang máy mở ra một lần nữa thì đã tới tầng hầm để xe Trong đôi mät thất thân của Lục Minh Sơ, dần dân hồi phục ánh sáng, là người đến sau trong cuộc đời của cô ấy, anh ta không thể đổ ky với họ Trâm kia, và sẽ cảm thông cho cô ấy.

Quá khứ của cô ấy, anh ta không có cách nào để tham gia, tương lai của cô ấy, anh ta cũng không thế.

Anh ta chỉ là… Tới muộn mà thỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play