*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vài từ đơn giản của Vũ Vân Hân làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dù sao Vũ Vân Hân cũng là chủ của tầng 13, thậm chí ngay cả cô cũng nói không nhìn thấy hiện tượng kỳ quái này, chẳng lẽ chỉ có mấy người ngoài như bọn họ mới thấy được?
Thật ra tầng 13 luôn là tầng khiến người ta sởn cả gai ốc. Rất nhiều chuyện kinh dị đều được truyền từ tầng 13 ra.
“Có phải, cô ấy đã quen những thứ đồ chơi kia không? Nhưng chúng ta không quen, cho nên chỉ có chúng ta mới nhìn thấy được?” Một cô đồng nghiệp bị dọa đến mức chân nhũn ra sợ hãi nói.
Đồng nghiệp khác cũng gật đầu thật mạnh: “Cũng có thể! Lần sau chúng ta không nên đi thang máy này thì hơn”
Nói xong, mấy đồng sự xoay người nhìn thấy thang máy dưới tầng vừa vặn nhảy lên tầng 13.
Mấy người kia vốn đã bị dọa cho ngẩn người, lúc nhìn thấy có người mặc quần áo màu trắng, tóc xõa từ vai xuống sàn nhà đi đi lại lại trước mặt.
Mấy thứ như vải bố gì đó, ngay cả quần áo cũng rơi hết xuống sàn nhà.
Đặc biệt là khuôn mặt khiến người ta vô cùng sợ hãi, có bảy lỗ đang chảy máu, tóc dài màu đen che nửa khuôn mặt kia đột nhiên quay sang, mọi người trong thang máy sợ tới mức hét ầm lên.
Từng người lập tức lui về phía sau.
"Tổ...tổ trưởng Vũ, đến tầng của cô roofi”
Vũ Vân Hân chợt nâng mắt lên nhìn, suýt nữa cũng bị dọa cho hồn phách bay lung tung.
Mấy nhóc con này đang làm gì thế?
Thân là một người mẹ ruột xinh đẹp, cô vừa liếc mắt một cái đã biết đó là Há Cảo.
Cô hít thật sau một hơi, cố gắng trận định lại.
"Tổ trưởng Vũ, cô thấy được thứ gì không?” Vũ Vân Hân bình tĩnh: “Không có! Không thấy gì cả!”
Đây là đáp án duy nhất mà cô có thể trả lời.
Chỉ như vậy, những người tài giỏi này sẽ tin tầng này có mấy thứ ma quỷ hơn, đến lúc đó mỗi lần bọn nhóc đi WC bị phát hiện, thì cũng không cần kiểm cở che đậy.
Người đứng đằng sau rì rào bàn tán, cũng không dám nhích tới gần cô: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tổng giám đốc Mục giao cả tầng 13 này cho cô rồi, cô có thể trấn áp tà khí”
Cửa thang máy mở ra, mọi người vội vàng mời Vũ Vân Hân đi ra ngoài.
Cô vào công ty lâu vậy rồi, nhưng chưa từng có đãi ngộ thế này.
Toàn bộ đồng nghiệp trong thang máy bắt đầu mở đường, cung kính mời cô đi ra ngoài. Vũ Vân Hân lễ phép nở nụ cười: “Cám ơn”
“Không cần khách sao đâu! Tổ trưởng Vũ nhất định không được từ chức đâu. Chúng tôi cần cô lắm!”
Trước kia những boss cấp cao thường nói nếu năng lực làm việc chưa đủ sẽ bị ném xuống tầng 13.
Bây giờ tầng 13 toàn chuyện ma quỷ như thế, ai dám đi chứ.
Vũ Vân Hân ngồi xuống cái hố này, bọn họ thật sự cảm ơn trời đất, dù sao cũng không ai muốn làm kẻ chết thay.
Cô ra khỏi thang máy, nhìn thấy một dấu chân nhỏ sinh máu trên sàn nhà.
“Các con đang làm trò gì thế?” Cô gọi điện thoại ngay cho bọn nhóc.
“Công ty đều nói chỗ của chúng ta đều chuyện quỷ quái, chúng con chỉ khiến lời đồn này được chứng thực thêm chút mà, làm tất cả mọi người đều sợ bọn con!” Ba đứa nhóc nói ra câu này có vẻ rất có lý.
Lúc này bọn nhóc đã ngồi trên ghế sô pha bằng da thật của Mục Lâm Kiên rung chân.
“Đồng nghiệp của mẹ có bị dọa sợ không?”
“Có!”
Sau khi nói xong thì dừng lại, Vũ Vân Hân nhìn thấy tất cả nhân viên trong văn phòng đều núp dưới bàn làm việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT