*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Há Cảo trốn trong thùng giấy xuyên qua hai lỗ nhỏ trước mắt thấy được Vũ Thư Anh đang nhìn cậu.
"Không bị phát hiện đấy chứ!” Há Cảo càng hoảng sợ hơn, vội vàng dùng đôi chân ngắn của mình chạy nhanh về phía trước.
Bước thật nhanh dẫn đến tốc độ thùng giấy di chuyển cũng nhanh hơn.
Vũ Thư Anh đột nhiên sợ hãi, trừng lớn hai mắt, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Nếu không phải vừa rồi nghe được những lời kia, nói không chừng cô ta còn bước lên mở xem, bây giờ trong đầu chỉ toàn là những câu nói tầng 13 có ma quỷ.
Cô ta sợ hãi tựa trên tường thang máy.
Há Cảo chạy thục mạng về phòng liền thở hồng hộc.
“Xong rồi! hình như Vũ Thư Anh phát hiện em rồi! Vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào thùng giấy kia í” Há Cảo vội vàng mở túi que cay ra để an ủi mình.
Bánh Bao nhìn thùng giấy của mọi người: "Hay đổi lại cái mới?”
"Đúng đấy! Đổi thùng giấy mới đi, dì ta cũng đâu có biết”
Ba đứa nhóc lén lút kéo cửa ra, đi một vòng trong phòng giải khát: “Không nhìn thấy thùng giấy đâu cả...!”
Ngày hôm qua quét dọn đã trừ ra rồi mà, mọi người đều để trống thùng giấy.
“Xem ra chỉ có thể sống thêm mấy ngày thôi” Bọn nhóc mất hứng đóng cửa lại.
Nhìn mấy thùng cát tông nát tươm trước mắt, bọn nhóc phiền muộn thở dài, cứ cảm giác tiếp tục làm thế này cũng không phải cách.
“Em thấy chúng ta phải đổi chỗ khác mới được. Tốt nhất là chỗ nào có một Wc í”.
Nếu không mỗi lần bọn nhóc muốn đi vệ sinh, thật sự giống như đi đánh du kích ấy.
"Nơi nào có chỗ tốt thể được...!”.
"Phòng của Mục Lâm Kiên! Em cảm thấy ở đó cũng rất tốt!” Há Cảo lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Màn Thầu và Bánh Bao cười cười như tên trộm.
"Đúng ha! Nếu chúng ta lén lút chạy vào phòng của chú ấy, vậy là xong rồi! Dù sao Mục Lâm Kiên cũng rất ít khi ở mà, cho dù có dùng thì chúng ta trốn đi, chủ áy cũng đâu có biết?
Những ai từng đến phòng của Mục Lâm Kiên đều biết nó rộng thể nào, chỉ nhìn một lần căn bản không thấy hết được nguyên căn nó như thế nào.
“Nhưng búp bê không cho chúng ta đi thì sao?”
“Gần đây búp bê bận rộn nhiều việc, không đếm xỉa tới chúng ta đâu!”
Há Cảo mừng thầm: "Anh em chúng ta đi thôi! Dù sao tổng giám đốc Mục cũng biết sự hiện hữu của chúng ta rồi mà”.
Ba đứa nhóc thông qua mấy phiếu bầu kia, quyết định lừa Vũ Vân Hân trực tiếp đổi căn cứ địa.
Nghĩ đến phòng của Mục Lâm Kiên, bọn nhóc lại cảm thấy vô cùng happy, vừa thoải mái dễ chịu, vừa cao nhã tốn quý.
Đi vào trong, mình tựa như một cậu hoàng tử đẹp trai cao quý, sống một cuộc sống xa hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT