*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điện thoại của Há Cảo vang lên.

Ba đứa nhóc làm mấy chuyện hư hỏng tà ma dọa mọi người xong, mỗi lần Vũ Vân Hân gọi điện đến đều khiến mấy nhóc này thót tim, cực kỳ lo lắng sẽ bị mẹ bắt được.

“Búp bê, có chuyện gì thế ạ?”

“Cái sơn kia ở đâu ra thế?”

Ba đứa nhóc sững sờ, nghĩ lại một lúc mới nói: “Trong nhà vệ sinh nam ạI”

“Nhà vệ sinh nam tầng 13 sao?”

“Đúng ạ!”

‘WC nam đang bình thường sao lại có sơn.

“Các con không phát hiện chỗ đó có mùi máu tươi à?”

Há Cảo vô thức giơ chân nhỏ lên, ngửi một cái: “Không ạ”

Đúng là kì quái.

Vũ Vân Hân từ đây đi về phía thang máy, toàn bộ hành lang đều tràn ngập mùi máu tươi, nhưng thứ kia căn bản không giống máu.

“Đúng rồi! Con bị nghẹt mũi! Màn Thầu anh ngửi giúp em đi” Bên tai truyền đến giọng nói con nớt của Há Cảo.

Cậu giơ chân nhỏ nghiêng đến trước mặt Màn Thầu.

“Ôi trời…Búp bê, chân của em ấy thối quá…” Màn Thầu suýt chút nữa nôn ra.

Mùi thống nồng nặc kia suýt chút nữa hun chỉ cậu choáng váng.

Há Cảo nở nụ cười ngốc nghếch: “Ha ha! Em quên đi tất cho nên chân hơi thối!”

Vũ Vân Hân thật sự cũng bị bé út nhà mình làm cho tức chết.

“Các con chờ đó cho mẹ! Bây giờ mẹ qua đó ngay”

“Ngửi chân đi nào?” Há Cảo như muốn ăn đòn ngáo ngơ hỏi.

“Để con người giúp em ạ!” Bánh Bao phải tự thân vận động: “Không cần phiền mẹ tới đây”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Há Cảo thẹn thùng nên đỏ lên: “Sao có thể không biết xấu hổ thế chứ, người ta thẹn thùng rồi đây này”

“Yên lặng!” Bánh Bao phiền muộn trừng mắt nhìn cậu một cái, không phải cậu đang lo Vũ Vân Hân đột nhiên về nhà, sau đó phát hiện bọn cậu không ở đó sao.

“Con cũng ngửi cho ạ!” Màn Thầu cũng nói theo.

“Vậy vất vả các cho các bé rồi!” Vũ Vân Hân dịu dàng nói.

“Mẹ sẽ không tới đây, đúng không ạ?” Ba đứa nhóc lo lắng nghe điện thoại.

“Qua chứ..! Chuẩn bị tan làm rồi, mẹ cũng muốn dẫn các con về nhà luôn, hôm nay cũng không cần tăng ca mà”

Nhất thời cô mới nhớ tới bây giờ cũng đã là 6h chiều.

Ba đứa nhóc vội vàng từ ghế sa lon đứng dậy: “Mẹ chờ một chút, bây giờ chúng con đột nhiên lại muốn đi WC rồi”

“Mẹ đi cùng các con”

Dù sao nhà vệ sinh tầng mười ba cũng không có ai.

“Không cần đâu ạ! Búp bê sắp thăng chức lên làm quản lý rồi, nếu bị người ta thấy mẹ vào nhà vệ sinh nam thì không tốt đâu”

Vũ Vân Hân nhìn một bên khác của hành lang, nghĩ nghĩ một lúc: “Được rồi!”

Nghe mẹ nói thế, ba đứa nhóc cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó vội vàng ngồi xuống ngửi chân cho Há Cảo.

“Anh hai, chân anh ngàn năm không rửa à?” Màn Thầu vẫn không thể chịu nổi mùi trên chân anh hai Ngay cả Bánh Bao cũng không nhịn được mà muốn ói ra.

Hai cậu nhóc ngồi xổm trước mặt Há Cảo, bắt đầu ngửi chân.

Hai má Há Cảo đang nhìn gương đổ nhiên ửng đỏ, lớn vậy rồi còn bị hai người ngửi chân thế này, đúng là xấu hổ muốn chết.

“Két”

Cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra.



Cậu lật người lại, trực tiếp cứng đờ bắt đầu chống đẩy một cái.

“Làm sai rồi, gọi Vũ Vân Hân ra đây bán thân đi!” Giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Há Cảo khẽ giật mình, không cẩn thận nên cơ thể từ trên ghế salon lăn xuống dưới.

Một cái ôm vô cùng vững vàng ấm áp chợt đỡ được cậu.

Bả vai người đàn ông rất rộng rãi, cánh tay hữu lực, cái ôm hoài bão ấm áp…

Đây là cảm giác được bố ôm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play