*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân rốt cuộc di đâu rồi? Đến hôm khuya khoắt không thấy ai, anh ta còn tưởng rằng bọn cô về rồi chứ.
Anh ta đi xuống phòng bệnh dưới lầu, bọn nhỏ đều đã ngủ rồi.
Chỉ còn anh ta giống như bị cô lập, một mình cô đơn đi trong bệnh viện.
Anh ta trở về phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở đằng trước.
Tầng này chỉ có một căn phòng xa hoa, nếu như bình thường bên cạnh sẽ không có người, dù sao đằng trên không có phòng bệnh, nên sẽ không có bác sĩ hay y tá lên đây.
Dù là vệ sĩ cũng không thể nghe thấy tiếng giày cao gót được.
Anh ta đi dọc theo hành lang về phía trước.
Bước chân lạnh lùng này làm cho Vũ Vân Hân ngồi trước cửa an toàn kinh ngạc ngẩn ra.
Thân hình to lớn của Mục Lâm Kiên bao trùm cô lại.
Cô bị anh bịt miệng, hơi thở thân mật phun lên gò má cô, cảm giác ấm áp mày suýt khiến cô phát điện.
Tiếng bước chân trên hành lang từng bước tới gần.
Trái tim hồi hộp của Vũ Vân Hân đang đập bùm bùm sợ hãi.
Mục Lâm Kiên tà mị nở nụ cười lạnh: “Hồi hộp gì chứ?”
Giọng nói khàn khàn mang theo chút khinh thường. Sao cô có thể không hồi hộp được chứ?
Dù sao bây giờ bọn cô cũng quần áo không chỉnh tề, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao đây?
Hai má non mềm bị Mục Lâm Kiên bóp lất, anh bắt đầu chồm tới hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Một bóng dáng xuyên qua ngọn đèn hành lang xuất hiện trước mắt.
Tổng giám đốc Lăng đi tới bậc thang trước cửa thoát hiểm, lặng lẽ đứng đó, nhìn xuống dưới bậc lầu sâu không thấy đáy. Ngăn cách bằng cánh cửa cách đó chỉ 50m là không đủ.
Vũ Vân Hân cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, ngược lại Mục Lâm Kiên lại bình tĩnh hơn cô nhiều, hai tay ôm cô ấn chặt trên vách tường.
Vũ Vân Hân lo lắng chỉ về phía ngoài cửa.
Mục Lâm Kiên lại cường thế chặn môi cô lần nữa.
Cô chị khiêu khích như thế, dù rất muốn kêu lên nhưng lại không dám phát ra tiếng gì.
Bàn tay đang bất an đáp lên trên vai Mục Lâm Kiên, thần kinh vô cùng căng thẳng, cả người vẫn không thể nhúc nhích.
“Lạ thật! Ủa sao không có ai vậy?”
Tổng giám đốc Lăng nhìn một vòng, nhưng lại không thấy hai người kia: "Mục Lâm Kiên phạm quy rồi!”
Anh ta tức giận nhưng không làm được gì, chỉ có thể xám mặt đi về phòng.
Mục Lâm Kiên giống như một vương giả thắng lợi, còn người phụ nữ trong ngực anh chính là chiến lợi phẩm. Ngón tay thon dài xinh đẹp vòng qua cổ anh, ánh mắt Vũ Vân Hân dân mê ly, hai má phiếm hồng.
Cô gái xinh đẹp kiều diễm này chỉ có thể là của anh.
Ai cũng cho rằng sua khi Tổng giám đốc Lăng rời đi sẽ không có người đến nữa.
Hai người bắt đầu kích tình suồng sã, nhưng lại không ai chú ý tới dưới lầu... Âm Âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi nam nữ đứng trên lầu kia. Cảnh tượng chói mắt như thế làm cho cô ta đố kỵ đến mức hoàn toàn thay đổi. Dâng vẻ Vũ Vân Hân bị ấn lên trên tường kia rơi vào trong đầu, khiến cô ta oán hận muốn làm người phụ nữ này tan nát.
Cô ta phẫn nộ nắm thật chặt lan can trên cầu thang, quyết định chạy lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT