*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cái vẻ đỏng đảnh làm quá của tổng giám đốc Lăng phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp không phân biệt nam nữa kia, quả thật nói anh ta không phải gay thì chắc không ai tin.
“Vũ Vân Hân, cô nhìn Mục Lâm Kiên kia kìa, thô lỗ thật đấy! Động một tí là lại túm cánh tay người ta, cô nhìn cổ người ta một chút này.”
Tổng giám đốc Lăng giật giật cổ áo ra liền xuất hiện một mảng bầm tím, từng vết từng vết...
Dấu vết khiến người ta mơ màng này, Vũ Vân Hân đột nhiên cảm thấy bọn họ mới thật sự là người yêu.
Lặng lẽ rụt cơ thể mình lại, cố gắng để bọn họ ngồi gần nhau hơn một chút
“Đây là anh bảo tôi làm mà!” Ung thư thằng nam Mục Lâm Kiên trực tiếp nói thẳng.
"Người ta bảo anh nhẹ một chút, anh cứ một hai không nghe!” Tổng giám đốc Lăng cũng quyết không thua kém.
Đoạn hội thoại khiến người ta cực kỳ hiểu lầm, Vũ Vân Hân nhanh chóng trốn sau lưng: “Tôi không quấy rầy các anh chứ?”
Nếu cứ tiếp tục ngồi đây, cô cứ cảm giác như mình là một tiểu tam.
“Đừng đi” Một tay Mục Lâm Kiên kéo cô lại, điện thoại bỏ trong túi trong lúc vô tình rơi xuống, vừa vặn bị anh chụp được.
Điện thoại rung lên một tiếng, màn hình sáng lên.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một tin nhắn rất lạ: “Vũ Vân Hân, dì là dì Ninh Phượng của con đây! Hôm nào chúng ta gặp nhau bữa nhé, dì biết nhiều đàn ông trẻ tuổi tốt lắm, không phải con nói muốn tìm một người thích hợp à? Có người này cực kỳ hợp với con luôn! Hôm nào hẹn gặp nhau lần nhé!”.
Tin nhắn này bị hai người đàn ông trước mặt đồng loạt nhìn thấy.
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt... nhìn lướt qua: “Xem mắt?" "Ai cho phép em đi hẹn hò hả?” Tổng giám đốc Lăng nghiêm túc nói.
Hai người đàn ông lập tức đứng bên cạnh Vũ Vân Hân, giống như đang bức cung: "Em muốn bao nhiêu đàn ông mới thỏa mãn hả, nói!”
Dù sao đi nữa bọn anh cũng là nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng trong cái thành phố A này, người phụ nữ này không nhìn được hàng cũng coi như xong, vâyh mà còn đi xem mắt với mất tần đàn ông không rõ nguồn gốc kia, chuyện này quả thật đang trần trụi vực nhục bọn anh.
"Tôi đâu có đồng ý đầu..!”
Nhìn thấy hai người đàn ông cường thể tới gần, Vũ Vân Hân như con thỏ nhỏ bị vây khốn, lặng lẽ lui về phía sau: “Tôi chỉ định đi gặp Ninh Phượng thôi mà, bà ta là dì tôi đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT