*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổng giám đốc Lăng ngần người cả một buổi sáng nên sắc mặt vô cùng uể oải, nhìn ba nhóc tì đang vui vẻ trước mặt thì phiền muộn thở dài.

“Anh trai, anh có cần một lọ không! Đây là lọ cuối cùng rồi đáy”

Tổng giám đốc Lăng liếc lọ tổ yên trong tay Bánh Bao một cái: "Không phải trên tầng còm có một hộp đấy à?”

"Không có!”

Bánh Bao lắc đầu. “Sao lại không có? Chú nhớ hình như hôm qua có một hộp đầy mà?”

Bánh Bao kéo hộp ra: "Tổng cộng có năm lọ, bọn cháu uống hết rồi, chỉ còn chú chưa uống nữa thôi"

“Gì cơ!”

Tổng giám đốc Lăng chie vừa chăm sóc một chút mà ba đứa nhóc này đã bắt đầu tác oai tác quái rồi.

“Hôm qua cháu đoán mấy chú sẽ không uống, cho nên lúc tối mới lên lấy, kết quả Há Cảo và Màn Thầu cũng muốn uống nên lấy ba lọ, còn lại...ơ không đúng, sao lại thiếu đi một lọ rồi?”

"Mục Lâm Viên uống sạch rồi!” Há Cảo lớn tiếng thét lên: "Ối giời ơi!”

Vì hôm qua uống sạch lọ kia nên anh mạnh mẽ hơn ngày thường rất nhiều, trực tiếp khiêng Vũ Vân Hân đi trước mặt anh ta, đến giờ còn chưa về sao?

Tổng giám đốc Lăng càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.

Anh ta biết rõ mình chen chân vào chuyện tình này, nhưng lần nào cũng không ly gián thành công, anh ta bắt đầu thấy không phục.

"Người đẹp của các cháu còn chưa trở về sao?”

“Về rồi ạ. Nhưng hôm nay mẹ muốn đi đâu á

Bánh Bao nói xong, lập tức mặc áo khoác lên, sau đó đội mũ và chiếc cặp nhỏ nhắn lên.

“Cháu muốn đi đâu thế?”

"Người đẹp đến rồi..!"

Nói xong, đôi chân ngắn củn chạy về phía cửa.

Còn Tổng giám đốc Lăng lại giống như một người dư thừa, người phụ nữ kia nữ vui sướng cùng Mục Lâm Kiên cả buổi tối, lúc về cũng không chào hỏi anh ta một tiếng, bây giờ còn mang cả thằng nhóc kia đi nữa?

Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên cảm thấy làm người theo đuổi người ta thật đáng buồn.

“Chú đừng nản chí! Chỉ cần chưa kết hôn là có hy vọng!" Há Cảo không muốn bỏ qua ông chú kim chủ này, cố gắng an ủi Tổng giám đốc Lăng: "Năm đó Mục Lâm Kiên cũng dựa vào bọn cháu mới có thể ở một chỗ với người đẹp, bây giờ chủ cứ yên tâm đi! Chúng cháu sẽ giúp chú thay đổi Càn Khôn”

"Thật sao?”

"Nhất định rồi! Cứ tin tưởng bọn cháu!” Bánh Bao và Màn Thầu rảnh rang nằm trên giường, liên tục gật đầu: “Bọn cháu rất coi trọng chú, cho nên giúp bạn cháu gọt táo đi!”

Tổng giám đốc Lăng lườm hai nhóc một cái: “Bọn cháu à”

"Nhìn dáng vẻ ốm yếu già nua của bọn cháu, nên chú gọt táo chút đi mà! Đêm nay người đẹp trở về, cháu nhất định sẽ nói khéo cho chú trước mặt má mi.”

Tổng giám đốc Lăng không tình nguyện cầm lấy quả táo, bắt đầu gọt vỏ.

"Nghe lời quá đi! Mạnh hơn Mục Lâm Kiên nhiều đấy”

Nghe thấy mình lợi hại hơn Mục Lâm Kiên, Tổng giám đốc Lăng tự tin hơn rất nhiều.

Biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play