Trái tim Lăng Tổng treo lên: “Sao cứ hết chuyện này lại đến chuyện kia xảy ra thế này?”
Bánh Bao buồn bã cúi thấp đầu: “Xin chú hãy tìm mẹ chúng cháu có được không?”
Ngoài câu nói này, cậu bé thật sự không biết phải nói cái gì?
“Mục Lâm Kiên đã biết chưa?”
Trong ấn tượng của Lăng Tổng, Vũ Vân Hân chính là người phụ nữ mà Mục Lâm Kiên quan tâm nhất, anh không thể nào để Vũ Vân Hân dễ dàng bị thương mới đúng.
“Đừng nhắc đến chú Mục Lâm Kiên nữa có được không ạ! Chuyện này chắc chắn có liên quan đến chú ấy!”.
Lăng Tổng càng nghe càng mơ hồ.
“Nếu chú không nhanh lên, cháu sợ.” Bánh Bao nghẹn ngào: “Cuối cùng nhìn thấy chỉ là một cái xác chết thôi”
Lăng Tổng không thể ngồi yên được nữa, anh ta ngay lập tức cử người đi điều tra.
Anh ta ôm chặt đứa trẻ trong lòng, đau lòng an ủi đứa trẻ.
Bánh Bao không kìm được càng khóc càng dữ dội.
Nói thế nào cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, sao có thể chịu đựng được nhiều chuyện xảy ra như vậy cơ chứ.
“Cháu yên tâm! Chú sẽ tìm được Vũ Vân Hân trở về!”
Lăng Tổng không thể hiểu nổi, từ khi nào mà Mục Lâm Kiên lại bắt đầu giết cả phụ nữ?
Trong căn phòng tối đen như mực, nghe thấy âm thanh tích tắc của máy móc,
Vũ Vân Hân mơ màng mở mắt ra.
Chiếc đèn pha lê quen thuộc trên trần nhà làm cho cô bỗng nhiên mở to đôi mắt.
Căn phòng ngủ quạnh quẽ tràn ngập hương vị quen thuộc.
Mùi bạc hà thoang thoảng lượn lờ bên người cô.
Có một vật gì đó đè nặng lên giữa cổ tay cô.
Trong tiềm thức, cô nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt nhắm lại đang chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Ánh mắt Vũ Vân Hân run lên.
Đầu cô đau nhói, cô đưa tay đỡ trán, lúc này cô mới ý thức được đầu mình bị thương và đang phải băng bó, mặt trên còn được cố định bằng vài miếng băng cá nhân hình mèo Doremon.
Cảnh tượng trước mắt thật sự đã khiến cho cô nhẹ nhõm hơn.
Cô chưa chết!
Cô thử cử động chân, không que không cụt, tay trái không có tổn hại gì, chẳng qua chỉ là do bị tay phải đè lên mà thôi.
Cô thử động đậy ngón tay, Mục Lâm Kiên nhạy cảm lạnh lùng mở mắt ra.
Một đôi mắt âm u phát sáng đang lạnh lùng nhìn cô trong đêm tối.
“Anh... đã cứu tôi sao?” Vũ Vân Hân thấy anh đã tỉnh, bèn nhìn anh một cách xấu hổ.
“Nếu không phải tôi thì là ai?”.
Mục Lâm Kiên mệt mỏi thở dài, anh ngồi thẳng dậy, bàn tay thon dài giúp Vũ Vân Hân kéo chiếc chăn qua và đắp cho cô: “Tại sao xảy ra chuyện mà không nói cho tôi?”
Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn Vũ Vân Hân một cách lạnh lùng.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua, trong đầu cô giống như hồ dán vậy.
Cô đã không còn nhớ rõ tai nạn xảy ra khi nào, chỉ nhớ được chiếc xe của cô đâm vào phía dưới vách núi vừa cao vừa dốc, còn về phần Mục Lâm Kiên cứu cô như thế nào...
Mục Lâm Kiên thấy cô im lặng, bỗng nhiên dang hai tay ra.
Mặt cô tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của anh, nghĩ mà sợ cái biểu cảm đó, cô bèn rụt lại một chút về phía sau.
“Đến đây, để tôi ôm!”
"Ha?"
Thấy cô cứ lề mề chần chừ, Mục Lâm Kiên bèn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng: “Em không được phép chết trước tôi!”
Nghe đến chữ chết, Vũ Vân Hân chợt nhớ đến con trai!
Tối qua cô vội vàng tới đây chính là vì con trai!
Vũ Vân Hân đẩy anh ra: “Ba đứa trẻ đâu? Anh có nhìn thấy ba đứa trẻ không?”
“Chúng đã về rồi!”
Vũ Vân Hân cau mày lại: “Nhưng tối qua tôi không nhìn thấy chúng! Chúng không phải tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Mục sao?”
“Anh đã cử người đưa chúng về lúc tám giờ rồi”
“Anh lừa tôi!” Vũ Vân Hân gào thét: “Chúng chưa về tới nhà, có lẽ đến bây giờ chúng đều chưa trở về”
Nói xong, cô vội vàng gọi điện thoại.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa tin thời sự, một người phụ nữ nửa đêm đã xông vào một căn nhà riêng ám sát ba đứa trẻ ba tuổi.”
Cô vô tình chạm vào chiếc điều khiển từ xa, TV được bật lên.
Tầng lầu quen thuộc đang chiếu trên TV chính là nhà của cô!
“Là chúng!” Vũ Vân Hân nhìn TV một cách đầy sợ hãi, cô quay mặt sáng, tức giận trừng Mục Lâm Kiên: “Đây là chuyện tốt mà bố anh làm đấy! Tôi hận cả nhà họ Mục nhà anh đến chết”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT