*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của Vũ Vân Hân khiến Mục Lâm Kiến thẫn thờ.

Anh mở to mắt kinh ngạc, hướng mắt về ti vi.

Khu phố xa lạ, tòa nhà không quen, đây là căn hộ Vũ Vân Hân mới chuyển vào.

Anh chưa từng đi qua những nơi hiển hiện trên màn hình và tất nhiên cũng chưa từng nhìn thấy ba đứa con đó nữa.

Đột nhiên, một lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ anh, lạnh thấu xương thầu tủy, khiến anh giật mình, anh ngước mắt nhìn.

Vũ Vân Hân như mất đi lý trí vốn có, ánh mắt đầy thù hận nhìn anh: “Giết con tôi, tôi phải giết anh! Tôi muốn ông Mục phải đau khổ tột cùng!”.

Những uất ức, căm phẫn dồn nén trong lòng nay trực trào, thậm chí nỗi niềm ấy khiến cô không làm chủ được đôi tay đang run run của mình.

Nhưng, có thực sự phải ra tay không?

Vũ Vân Hân nhắm mắt lại, nước mắt ứ đọng nơi khóe mi.

Cô nỡ lòng nào làm vậy sao!

“Tại sao anh không phản kháng?” Cô gằn giọng.

Mục Lâm Kiên định đứng dậy, ánh mắt đau khổ nhìn cô.

Cô muốn anh chết, anh còn kháng cự để làm gì cơ chứ?

Không biết bắt đầu từ bao giờ, đối với anh Vũ Vân Hân trở nên quan trọng hơn chính bản. thân anh.

“Leng keng!"

Con dao vốn kề trên cổ anh, bị Vũ Vân Hân ném xuống đất, cô ôm đầu gục xuống, gào thét: “Tại sao muốn giết con của tôi! Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy! Sao không giết tôi đi có phải tốt hơn không? Tôi có thể đánh đổi tính mạng mình cho sự an nguy của tụi nhỏ mà!”

Sự mất kiểm soát choáng ngợp cảm xúc cô, bất lực và tiêu cực khiến cô mất đi lý trí, đôi mắt vô hồn không còn sức sống!

Chỉ cần Mục Lâm Kiên gần cô, cô bỗng trở nên kích động hơn bao giờ hết.

Anh phải giữ một khoảng cách nhất định với cô và lẳng lặng ở bên. Phía bên kia đã cử người đi điều tra tình hình.

Lúc này, công ty náo loạn sục sôi.

Vài người trung niên cầm biểu ngữ đứng ở cửa và giương cao.

Trên biểu ngữ trắng viết tên của Vũ Vân Hân, còn ghi thêm bà mẹ quái đản!

Có vài biểu ngữ viết những điều thu hút ánh nhìn của người khác.

“Bà mẹ quái đản sinh ra quái thai hại người, phải nghiêm trị cả mẹ cả con”

“Vũ Vân Hân che đậy tội ác của mình, chết không yên thân.”

Đám đông biểu tình đem theo loa phóng thanh, hô to những điều ghi trên biểu ngữ.

Điều này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự của tập đoàn Mục Lâm.

Xung quanh càng lúc càng đông người tò mò, kinh động đến cả truyền thông.

Vũ Thư Anh đứng từ trên tầng cao nhìn xuống, hả lòng hả dạ uống ly rượu vang cầm trên tay, nở một nụ cười sắc lạnh.

Mọi thứ đều như kế hoạch đã định.

Với tư cách là trưởng phòng nhân sự, Vũ Thư Anh đã chuẩn bị sẵn thông báo sa thải Vũ Vân Hân.

Chỉ cần cô ta ký tên và đóng dấu, Vũ Vân Hân ngay lập tức rời khỏi tập đoàn Mục Lâm.

Đây là bước đi mà họ cho rằng thật không thể chê vào đâu được, một phía tung tin đồn khắp thành phố A, cạn tàu ráo máng với Vũ Vân Hân, một phía tận dụng thời cơ lan tin rộng khắp.

Tuy rằng Vũ Vân Hân sớm đã định nhảy xuống vách núi tự tử, nhưng vì nghĩ đến việc ảnh hưởng đến danh dự của hai gia đình.

Nghĩ đến đây, Vũ Thư Anh nhếch môi cười

Cô ta cái gì cũng không giỏi, nhưng giỏi nhất vẫn là mượn dao giết người, không ai có thể phát giác.

Những gia đình tầng dưới càng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play