*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên một lực mạnh đập vào cẳng chân của Lê Thu. Con dao trong tay bay ra, rơi xuống sàn.

“Leng keng” một tiếng, Bánh Bao đột nhiên kéo Há Cảo lên, một tay che miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Há Cảo.

“Phải tỉnh táo lên! Há Cảo, em không được chết! Chúng ta còn phải cùng nhau đánh Mục Lâm Kiên, cùng nhau khám phá thế giới, cùng nhau kiểm thật nhiều tiền, cùng nhau cưới vợ đẹp, cùng nhau đến bệnh viện thăm vợ sinh con.” Bánh Bao vừa nói vừa nức nở!

Bởi vì Há Cảo đã sớm nhắm mắt lại, hai tay không còn sức, như một đường parabol, buông thõng xuống.

“Không!”

Cậu không thể kéo Há Cảo dậy, chỉ có thể dùng thân hình nhỏ bé của mình đỡ lấy Há Cảo.

Màn Thầu không sợ chết bám vào chân Lệ Thu, chỉ cần bà ta không đi được, đánh chết cậu cũng không thành vấn đề.

Bởi vì là con út trong nhà, từ nhỏ đã được anh trai che chở, bây giờ có thể bảo vệ lại các anh là cậu đã mãn nguyện lắm rồi.

“Thằng nhóc thối tha này, cút ngay khỏi đây! Có tin tạo đá chết mày ngay hay không?”

Mỗi cú đá của Lê Thu như dồn hết sức lực, gần như muốn đá cả tim gan phèo phổi cậu ra ngoài.

Màn Thầu hét lớn, giọng đầy cầu xin vang lên: “Bánh Bao, nhanh lên! Tất cả chúng ta không thể bị giết! Chỉ cần anh sống sót là được! Nhanh lên.”

Một ánh sáng chói lọi như bình minh chiếu tới, soi sáng cả tòa nhà này.

Qua những ô cửa sổ, ánh sáng rọi vào hành lang mờ ảo.

Xe của Lăng Tổng đã trở lại.

Lê Thu kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì bà ta nhìn thấy Lăng Tổng vội vàng xuống xe chạy lên lầu.

“Đồ con hoang này, mau thả tạo ra!”

Đối với người đầy vết bầm tím như Màn Thầu mà nói, sức của Lê Thu không thể gây chết người, cậu nghiến răng nhất quyết phải đợi Lăng Tổng đến.

“Tao sẽ giết mày!”

Bà ta kéo cổ áo Màn Thầu, ép mặt cậu ngước lên tát điên cuồng vào hai má non nớt của cậu.

Từng cái tát của bà ta đánh lên như ngàn mũi tên xuyên vào tim Bánh Bao.

Cậu quỳ gối trước mặt Lê Thu: “Làm ơn! Đừng đánh em trai tôi! Bà cứ đánh tôi đi này!”

Bánh Bao không thể chịu đựng nổi khi nhìn Màn Thầu liều mạng như vậy vì mình.

Trong suy nghĩ của cậu, ba anh em đều là một, thiếu một ai cũng không trọn vẹn được nữa.

Màn Thầu đã bị đánh đến mức không còn cảm thấy đau, hoàn toàn chết lặng!

Khóe mắt cậu nhìn về phía Bánh Bao đang quỳ rạp trên mặt, gắng một hơi cuối cùng, yếu ớt thì thào nói: “Anh không được quỳ, anh là anh cả!”

Vừa dứt lời, hai tay không còn sức bèn buông tay Lệ Thu ra, nặng nề ngã xuống sàn.

Tịch Lăng xuất hiện ở đầu cầu thang, nhìn thấy hai đứa bé đang nằm trên mặt đất, dùng tốc độ ánh sáng lao tới, trực tiếp khống chế Lệ Thu.

Ngay lập tức nhấc máy và gọi ngay xe cấp cứu.

“Bà là ai mà dám bắt nạt con của anh em tôi?”

Lăng Tổng hận không thể lập tức khiến bà ta nợ máu phải trả bằng máu, đem tất cả những gì bà ta gây ra cho Màn Thầu từ nãy đến giờ trả lại hết lên người bà ta.

Tất cả các vệ sĩ của anh ta đã tới, đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện để cứu chữa nhanh nhất có thể.

Đêm nay chắc chắn là một đêm không yên ổn.

Trong bệnh viện im lặng như tờ, Bánh Bao ngồi giữa hai khu ICU.

Thấy trời sắp sáng, cậu không còn nơi nào để đi, bèn thu hết can đảm đi đến trước mặt Lăng Tổng.

“Làm ơn, có thể giúp chúng cháu tìm Búp Bê, có được không?”

Búp Bê trong miệng của họ là ai, Lăng Tổng vẫn luôn tò mò.

“Đó là ai vậy?”

Bánh Bao nghẹn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play