Lê Thu không phải người hiền lành, nhìn thấy được ý đồ của Âm Nguyệt: “Cô muốn cô ta nhận cô làm em gái?”
“Vâng! Đáng tiếc Vũ Vân Hân hình như không muốn nhận tôi,…”
“Tôi đã gặp cô” Lê Thu nhếch khóe miệng.
Vẻ này mặt âm hiểm, với khuôn mặt vừa rồi còn mang theo nụ cười quả thực giống hai người khác nhau.
“Cô chính là người cả ngày đi phát áp phích của Vũ Vân Hân: Âm Nguyệt xấu hổ cười cười.
“Tôi cũng ghét Vũ Vân Hân, hận không thể bóp chết cô ta”
Lê Thu khuôn mặt không chút thay đổi, bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình, giọng điệu hận đến tận xương tủy.
“Tại sao?” Âm Nguyệt rất thông minh, sẽ không để thân phận mình bị bại lộ, cô hiểu càng giả vờ ngây thơ, càng làm cho người ta không thể đề phòng: “Chị Vũ rất tốt, vừa mới cứu tôi ra, còn dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người”
“Cô ta suýt chút nữa đã giết chết con trai tôi” Sự hận thù trong ở lòng Lê Thu, qua lời nói bà ta thể hiện hết ra ngoài.
“Sao lại trùng hợp như vậy?” Âm Nguyệt khiếp sợ che miệng: “Không biết anh ấy có phải là con trai của bà hay không?”
“Ý cô là sao?”
Âm Nguyệt đưa cho Lê Thu một bức ảnh của Võ Hào Kiệt: “Đây là bạn trai cũ của tôi, tôi cảm thấy anh ấy đã chết. Chỉ là tôi không có chứng cứ, cho nên mới tiếp cận chị Vũ”
Đôi mắt Lê Thu khẽ run lên, giống như tìm được người cùng cảnh ngộ.
“Bây giờ tôi rất lo lắng cho anh ấy, nhưng làm cách nào cũng không tìm được tin tức của anh ấy” Nói xong, Âm Nguyệt rơi nước mắt.
Trên tầng, Vũ Vân Hân đi đến cầu thang đi tới cửa phòng, cô đứng đó cởi giày cao gót đang đi ra.
Cúi đầu nhìn thấy hai người phụ nữ đứng dưới nói chuyện rất lâu. Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra.
Dù sao, cô ấy cũng là người hiểu biết, tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học.
Những người có thể nói chuyện với nhau trong một thời gian dài phải có cùng một điểm chung.
Nếu như cô đoán không sai, một người đang nói chuyện về Võ Hào Kiệt, một người đang nói chuyện về Lê Kiện.
Người đàn ông này là người quan trọng nhất đối với hai người phụ nữ này.
Mà người trực tiếp làm cho anh ta bị thương lại là Mục Lâm Kiên, người gián tiếp làm vậy lại là Vũ Vân Hân.
“Không phải là cùng nhau lập kế hoạch công kích tôi hay sao! Thật nhàm chán!” Vũ Vân Hân bĩu môi.
“Cô gái xinh đẹp này! Mẹ đang lén lút làm cái gì vậy?”
Cái mũi thính của Bánh Bao cách một cánh cửa cũng có thể ngửi thấy mùi của Vũ Vân Hân, mở cửa lại thật sự nhìn thấy Vũ Vân Hân.
“Chúng ta lại có thêm một kẻ địch rồi” Vũ Vân Hân mệt mỏi kéo người đi tới.
“ỒI Búp bê, mẹ bị ai đánh à?” Ba đứa nhỏ chớp mắt, nhìn thấy vết hôn trên cổ cô.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm chọc vào vết hôn của cô.
Vũ Vân Hân chột dạ dùng tay che cổ: “Không phải! Mẹ vừa đi cạo gió.”
Nói xong, đi tới tủ quân áo cầm quần áo đi vào phòng tắm.
“Cạo gió không phải là không thể tắm ngay sao?” Bánh Bao nhỏ trong tay đang loay hoay với mấy cuốn sách chăm sóc sức khỏe.
Bé đã được ba tuổi rất biết cách chăm sóc sức khỏe cho cô.
“Me đã Vân Hân ạo gió rất lâu rồi, đã được hơn một tiếng rồi” Vũ thích.
“Sau khi cạo gió phải mất 3 đến 6 tiếng mới có thể đi tắm!”
Bánh Bao mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cô: “Mẹ lại không ngoan! Chờ thêm hai tiếng nữa đi” Được con trai dùng giọng điệu đáng yêu như vậy thuyết phục, trong lòng cô có một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được.
Nhưng… Cô không dám quá gần gũi chúng.
“Con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con ăn!”
“Mẹ ăn đi! Mục Lâm Kiên đưa đầu bếp đến đây, từ lúc sáu giờ đã đến nấu đồ ăn cho bọn con rồi. Đồ ăn của mẹ vẫn ở trong lò vi sóng đó!”
“Các con đang nói cái gì vậy! Mục Lâm Kiên đưa đầu bếp.
của anh ta đến đây? Các thiếu gia à, chúng ta không thể trả nổi tiền đâu” Đầu của Vũ Vân Hân đau nhói sau khi nghe tới cái giá ba sao của Michelin vang lên trong tâm trí.
“Chú đẹp trai nói tâm trạng tốt, đưa tới cho chúng ta dùng!
Chú ấy trả tiền”
“Phát phần thưởng!”
Có quỷ mới tin anh!
Rõ ràng là người được đặt để giám sát bốn mẹ con họ.
“Nói với Mục Lâm Kiên đừng để đầu bếp anh ta tới đây nữa?
Ba cậu nhóc miễn cưỡng bĩu môi, cuối cùng cũng được ăn đồ ăn ngon, nhưng lại bị Vũ Vân Hân từ chối. .
ngôn tình ngược“Sống cùng phụ nữ thật phiền toái” Bọn nhỏ cùng phàn nàn.
“Vậy các con thích sống cùng với đàn ông, đúng không?”
Tính khí của Vũ Vân Hân lại nổi lên.
Ba đứa nhỏ bất lực lắc đầu, “Không phải, bọn con thích nhất là ở cùng với mẹ”
“Các con chắc chứ!” Vũ Vân Hân cau mày.
“Chúng con thề rằng chúng con thích nhất được sống với Vũ Vân Hân, có được không? Người mẹ xinh đẹp thân yêu của chúng con” Làm con trai Vũ Vân Hân không những phải biết nhường nhịn mà còn phải biết dỗ dành mẹ.
Chỉ cần mẹ vui là cả nhà vui.