*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân vội vàng lật người, dùng chiếc chăn nhỏ quấn chặt lại. Đôi bàn chân trắng nõn mềm mại đó duỗi thẳng về phía giá treo đồ ở bên cạnh…Bởi vì quần áo của cô đã được treo trên đó, chỉ cần cố thêm một chút là có thể lấy được.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc mắt nhìn, ngồi dậy giúp cô nhặt nó lên, nhưng chiếc áo len có thứ gì đó cuốn vào bị anh vô tình kéo mạnh, khiến cho toàn bộ giá treo đồ rơi xuống.
Vốn dĩ Vũ Vân Hân chỉ cần dùng chân là có thể lấy được quần áo, bây giờ cho dù có đứng lên cũng không với tới.
“Biến thái!”
Mục Lâm Kiên cảm thấy có chút buồn bực, thu tay trở về.
Cho dù anh có làm gì, cô nàng ngu ngốc này cũng sẽ nói anh là biến thái. Năm xuống, đưa tay ôm lấy Vũ Vân Hân vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào trán cô.
Bị cằm của người đàn ông này cọ vào làm cho cô vừa bưồn vừa ngứa.
“Chuyển đến đây đi”
Anh cảm mỗi ngày xa cách nhau như vậy là đủ rồi muốn nagfy nào cũng cso thể nhìn thấy cô!
“Không cần”
Vũ Vân Hân thẳng thừng cự tuyệt, đẩy vòng tay hắn ra, lấy chăn ở bên cạnh quấn mình bước xuống giường.
Cô vội nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào rồi bước ra khỏi cửa.Cô không thể chuyển đến đây, càng không thể có quan hệ gì hơn với anh.
Không dám nghĩ càng không dám mong đợi.
Con người phải tự có nhận thức.
Mục Lâm Kiên ở trong phòng ngủ buồn bực nhìn bóng lưng cô rời đi, cô đơn nhìn về phía bên giường nơi cô vừa nằm.
Người phụ nữ này thật khó chiều Vũ Vân Hân vừa trở về căn phòng cho thuê, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
“Chị Vũ!”
Giọng nói thân thiết đó làm cho Vũ Vân Hân cảm thấy không quen.
Cầm chìa khóa khóa vào nhà, không để ý đến cô ấy đi luôn lên lầu.
Âm Nguyệt vẫn bám theo phía sau: “Em chờ chị lâu lắm rồi, em cảm thấy chị Vũ chị nói rất đúng, một người phụ nữ nhất định phải độc lập về tài chính, không thể luôn dựa vào đàn ông! Sau này em nhất định sẽ học hành chăm chỉ. Chị Vũ, chị có thể nhận em là em gái không? Dù sao ở đây em cũng không có người thâ Lời nói của cô ta đối với Vũ Vân Hân mà nói chỉ giống như không khí.
Loại người chủ động bày tỏ lòng tốt này, trước kia khi còn là bà chủ, cô đã gặp qua không ít.
Cho nên cô chẳng thấy đáng ngạc nhiên cũng chẳng thấy có gì lạ.
“Chị Vũ, chị nói một câu đi! Em biết ấn tượng đầu tiên của em làm cho chị không hài lòng, đó là vì em còn nhỏ không hiểu chuyện”
Âm Nguyệt giống như ruồi cứ vo ve bên tai, bay vòng quanh người Vũ Vân Hân.
Cho đến khi cô đi lên tầng hai, cô mới đột ngột dừng lại.
“Đừng đi theo tôi nữa!” Vũ Vân Hân cảm thấy phiền phức nói.
“Em chỉ là cảm thấy chị rất tốt bụng, con người cũng rất tốt thôi mà”
“Rất tốt!” Lúc nói những lời này, Lê Thu đã quay mặt lại.
“Thật tốt mọi người đều quen biết nhau! Tôi là Âm Nguyệt!
Rất vui được gặp dì! Tôi là em gái của Vũ Vân Hân”
Hai chữ em gái của cô ta, khiến Lê Thu cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Đó không phải em gái của tôi” Vũ Vân Hân nhếch mép.
“Chị không muốn nhận em à” Kiểu dùng sức ép người khác để đạt được mục đích mình muốn. Khoản này cô ta rất giống Lê Thu.
“Kia là cô của tôi, cô ở lại nói chuyện với bà ấy đi, nếu cô của tôi cảm thấy cô thích hợp làm em gái tôi, tôi sẽ nhận cô”
Nói xong, Vũ Vân Hân lạnh mặt quay đi, cầm lấy túi xách đi lên lầu.
Hai con người này, thật làm cho người ta trở tay không kịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT