*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong biệt thự to lớn vắng vẻ.

Mục Lâm Kiên ngồi ở trước bàn uống cà phê, nhìn bữa sáng trước mặt, cảm thấy không muốn ăn.

Ngay cả chén đĩa anh cũng không đụng tới, đặt tách cà phê trên tay xuống rồi đứng dậy.

“Anh Mục, đây là đồ tìm được trong phòng ngủ của ngài “

Người giúp việc cung kính đi đến, trên tay cầm một vật màu đen.

Mục Lâm Kiên nhíu mày lạnh lùng, anh ta cầm lên.

Bề mặt nhãn bóng có thể nhìn xuyên qua chiếc đèn chùm trên đầu và phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Kích thước chỉ bằng ngón tay, là một chiếc camera, để sát vào mũi ngửi thử. Hơn nữa chiếc camera này còn có thêm mùi của Vũ Vân Hân.

Đây là điều cấm ky của anh, điều anh quan tâm nhất là người khác làm rò rỉ thông tin cá nhân của mình nên anh đã rất gắt gao trong việc làm hệ thống bảo mật.

Chiếc camera bị ngón tay của anh dùng sức bóp chặt.

Trong lúc tức giận, bị anh bóp chặt camera phát ra một tiếng kêu, vỡ vụn ra.

Trong đôi mắt lạnh lùng chết người có thêm một tia tức giận, Vũ Vân Hân muốn theo dõi anh?

“Mục thiếu gia, chúng ta có cần kiểm tra thêm không?”

Lục Tâm hỏi.

“Không cần”

Mục Lâm Kiên mặc áo khoác rồi rời khỏi phòng khách.

Hôm nay là thứ hai, công ty có rất nhiều người, ở chỗ đậu xe đã chật kín.

Vũ Vân Hân lãi xe đi một vòng cuối cùng quyết định lái xe vào chỗ để xe của Mục Lâm Kiên.

“Vũ Vân Hân khi nào đến đây thì bảo cô ấy tới tìm tôi”

Mục Lâm Kiên từ xa nhìn thấy bóng dáng Vũ Vân Hân từ trong gara đi ra, cô vừa rời khỏi gara, phía sau cửa lại được mở ra.

Cô ngạc nhiên nhìn về phía cửa, Mục Lâm Kiên đã tới.

Không quan tâm đến mối quan hệ thân thiết giữa hai người, Vũ Vân Hân mù mịt bước vào thang máy.

Cái nhìn thờ ơ của cô chỉ làm anh thấy lạnh sống lưng.

Ở phía bên kia, một cặp đôi nhỏ đi tới cửa công ty.

Khi bước xuống xe, một nam một nữ ôm nhau khóc sướt mướt.

Trước đây trong công ty không cho phép yêu đương, mãi đến khi Mục Lâm Kiên gặp Vũ Vân Hân, Mục Lâm Kiên bỏ lệnh cấm yêu đương trong công ty.

Họ làm cho Mục Lâm Kiên cảm thấy thật ghen tị.

“Tại sao cô ta lại ở đây?”

Giọng nói của Lục Tâm khiến Mục Lâm Kiên bình tĩnh lại.

Chỉ thấy Âm Nguyệt vội vàng đi vào cửa thang máy, bấm nút lên lầu.

Mục Lâm Kiên đối với một số người nhàn rỗi căn bản không thèm để ý, đi vào thang máy riêng của mình.

“Mục tổng, chuyện lãnh đạo trung cấp thăng chức tuần tới, cô Vũ đã báo danh vị trí quản lý này”

“Không có tiền đồ”

Mục Lâm Kiên nhìn vào danh sách trên, rõ ràng vị trí quản lý bộ phận thư ký còn trống, người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này sao lại không báo danh?

“Mục tổng, nếu không thì việc để cô ấy vào vị trí quản lý thư kí thôi đi?” Lục Tâm nhìn ra tâm tư của hắn.

“Quên đi”

Anh ta kiêu ngạo! Có chết vẫn phải giữ mặt mũi, sống chết không muốn thừa nhận.

Lục Tâm đau đầu, đành phải mím môi.

“Xin chào mọi người! Tôi là em gái của Vũ Vân Hân, đây là đồ uống tôi thay mặt Vũ Vân Hân tặng cho mọi người, mùa đông lạnh như vậy uống chút đồ nóng giúp trong người cảm thấy ấm áp”

Âm Nguyệt từ văn phòng tầng 2 đến tầng 11. Đến bộ phận nào cũng tặng cho mọi người đồ uống nóng.

“Em gái của Vũ Vân Hân?” Một số đồng nghiệp nghi ngờ đánh giá Âm Nguyệt.

Trang phục của cô ta dường như không phù hợp với bầu không khí cao cấp và phong cách của họ.

“Quả nhiên là chị gái như thế nào thì em gái cũng như vậy”

“Xin lỗi, em gái à, chúng tôi không uống những thứ này”

Một đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự cười nhạo: “Đồ uống dưới trăm nghìn có thể uống được không?”

Được biết, mức lương của toàn bộ tập đoàn Mục thị là cao nhất trong toàn bộ thành phố A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play