*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âm Nguyệt bị dọa cho sợ hãi, nhìn thấy Mục Lâm Kiên dừng lại, chạy bước nhỏ đi tới.

“Giao cho luật sư khởi tố lên tòa án với tội danh lừa gạt!”

Nói xong, Mục Lâm Kiên khinh thường rời khỏi quầy rượu.

Âm Nguyệt bị một người đàn ông mặc Âu phục mang giầy da ngăn lại: “Làm phiền cô một chút, tôi là luật sư đại diện bên Mục Tổng. Đây là hồ sơ khởi kiện của cô!”

“Hồ sơ khởi kiện?” Vẻ mặt Âm Nguyệt ngỡ ngàng.

Cũng tại vì cô nói ra câu nói kia, dẫn đến bị Mục Lâm Kiên khởi kiện.

Cô nói mình là em gái của Vũ Vân Hân, vậy mà thành tội danh lừa gạt.

“Tôi… Tôi thật sự là chị em với Vũ Vân Hân, mới vừa rồi chị ‘Vũ Vân Hân dẫn tôi vào, nếu như tôi không phải em của chị ấy, làm sao tôi lại được cho vào.”

Cô ta càng tỏ ra ngây thơ thì càng đem lại nhiều tai họa.

Luật sư không hề quan tâm cô ấy nói cái gì, hồ sơ khởi kiện dù sao cũng đã đưa lên tòa án.

“Mời cô rời đi cho” Quản gia lễ phép mời cô ta ra ngoài.

“Nhưng mà tôi còn chưa có… Cô còn muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, không tình nguyện bĩu môi trong miệng thì lâm bầm lầu bàu: “Dù thế nào tôi cũng phải đợi để gặp Vũ Vân Hân, nếu tôi không được nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ lo lắng”

Quản gia tùy tiện võ tay, trực tiếp đem cô khiêng ra dinh thự.

Âm Nguyệt tức giận dậm chân.

Một ngày nào đó, cô sẽ là nữ chủ nhân của dinh thự này.

Cô trẻ hơn Vũ Vân Hân, nếu so về mặt tuổi tác thì cô vượt trội hơn Vũ Vân Hân rất nhiều, đối với Võ Hào Kiệt, cô ta đối với anh ta cũng không có cảm giác yêu đương kích thích, sự say mê của anh ta dành cho cô so với Mục Lâm Kiên dành cho Vũ Vân Hân trông có vẻ ngây thơ hơn nhiều.

Bởi vì quá tự tin, cô ta quyết định hành động, Võ Hào Kiệt đã là bại tướng dưới tay cô, nếu bắt được đại Boss Mục Lâm Kiên nói không chừng cả đời này có thể ăn sung mặc sướng.

“Chị Vũ, có ở đó không?”

Âm Nguyệt vừa đi vừa gọi điện thoại cho Vũ Thư Anh.

“Có chuyện gì?”

“Võ Hào Kiệt bị Mục Lâm Kiên bắt rồi, nhìn anh ta giống như người sắp chết vậy”

“Em nói cái gì?”

“Là thật đấy, trên mặt đất toàn là máu”

Nghe thấy vậy, Vũ Thư Anh không thể tin được hỏi: “Làm sao em biết.”

“Em tận mắt nhìn thấy, hôm nay em đi tìm việc làm, có cơ hội đi vào dinh thự của Mục Lâm Kiên, ngay tại phía dưới quầy rượu, Mục Lâm Kiên giết chết Võ Hào Kiệ Vừa dứt lời, trước cổng chính cao lớn kiểu dáng Châu Âu đột nhiên xuất hiện một chiếc xe bảo mẫu màu đen.

Vệ sĩ kéo Võ Hào Kiệt lên nhét vào trong xe.

“Hay là, chị chú ý chiếc xe hơi này đi!” Âm Nguyệt chia sẻ bảng số xe đi qua.

Mục Lâm Kiên giết người?

Vũ Thư Ảnh bưồn phiền, tại sao Mục Lâm Kiên lại phải giết người?

Cô càng nghĩ càng không hiểu, vì sao Võ Hào Kiệt chính là người bị giết?

Nếu như tội phạm giết người là Mục Lâm Kiên, vậy cô muốn cùng Mục Lâm Kiên ở bên nhau có lợi ích gì? Không lẽ chờ tên tội phạm giết người kia đến lúc được ra tù mới thôi?

Thế nhưng gia đình của anh rất giàu có, cho dù phải vào tù, nếu cô có phát sinh quan hệ với Mục Lâm Kiên, cô sẽ không sợ không có tiền tiêu.

Vũ Thư Anh bắt đầu tính toán khối tài sản của Mục Lâm Kiên.

Mặc dù bây giờ còn không có ở chung, nhưng trong thời gian dài cô luôn chú ý chằm chăm.



Đúng là quen biết người có tiền, có thể dễ dàng tiếp cận những người có tiền khác.

Chiều tối.

Năm giờ chiều, Vũ Vân Hân tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Đang nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, bỗng trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play