*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Lâm Kiên thẹn quá thành giận, mặt lạnh tối sâm đến đáng sợ Vũ Vân Hân trong lòng không nhịn nổi phì cười: “Ha ha hai”
Anh lạnh lùng liếc nhìn, bắt lấy chiếc cằm mềm mại của cô, thân mật hôn lên một cái: “Em đền!”
“Tại sao?” Liên quan tới tiền, Vũ Vân Hân kích động: “Cũng không phải tôi làm! Tại sao tôi phải đần?”
“Không đền, thì bế Há Cảo đi”
Tiểu tử thối này cả ngày làm hỏng xe của anh, là lúc phải sửa chữa cho tốt rồi.
Vũ Vân Hân vững vàng trừng mắt, ngừng thời gian bối rối: “Anh muốn bế Há Cảo đi?”
“Nếu không thì sao? Em không bồi thường, không bế nó đi thế chấp, vậy khoản tiền này tính thế nào.”
Vũ Vân Hân nhìn mắt của Mục Lâm Kiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện ra tia hài hước, ánh mắt dường như muốn ăn sạch cô.
Anh ngang nhiên nói cho cô, anh chuẩn bị đến giành con trai sao?
“Bao nhiêu tiền? Tôi đền?”
Tiền và con, con quan trọng! Bởi vì con của cô trời sinh thông minh, đối với cô cưng chiều, thân là mẹ, cô tuyệt đối không cho phép bất kì ai giành con trai của cô đi.
“Ha ha!” Mục Lâm Kiên cười lạnh: “114 tỷ, em đền nổi không?”
Giọng nói lạnh lẽo mang theo một sự châm biếm, giống như Vũ Thư Anh khinh thường cô từ trong đáy lòng.
“Anh lừa người tống tiền sao?” Vũ Vân Hân không cam tỏ ra yếu kém: “Nhằm vào chuyện hôm nay, tôi sẽ để luật sư của tôi bàn chuyện bồi thường với tổng giám đốc Mục, thậm chí ra cái giá quá đáng này, chúng tôi liền giao cho.
Pháp Viện thẩm quyết.”
Nói xong, tức giận đẩy anh ra, Vũ Vân Hân mở cửa ra xuống xe.
Ba đứa bé nhìn thấy Vũ Vân Hân từ trên xe xuống, đôi chân nhỏ chạy đến, ôm lấy cô.
Cơ thể nhỏ ấm áp mềm mềm, bụ bẫm, nóng rừng rực, giống như ba bảo bảo trái tim ấm áp.
Vũ Vân Hân khom người, hôn mỗi người một cái: “Có nhớ Búp Bê không?”
“Có!” Ba đứa bé nắm lấy tay của cô, mỗi người yêu thích hôn một cái vào mu bàn tay.
“Đập cửa về nhà.”
Nghe thấy câu nói này, ba đứa bé vui vẻ nhảy loạn.
Trẻ con vẫn là trẻ con!
Xuyên qua cửa sổ xe, Mục Lâm Kiên nhìn thấy cảnh này.
Vũ Vân Hân thay đổi rồi!
Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng lúc nãy kia, rất giống dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt, đầy sức mạnh, sắc bén.
Đây là dáng vẻ anh yêu nhất, người nên sống với dáng vẻ mình có.
“Thật sự không ngờ tới, anh có nhiều phụ nữ như vậy!”
Vũ Vân Hân nhìn thấy liền nổi lên sát tâm.
Mặc dù trên miệng nói không thích người đàn ông đó, nhưng nhìn thấy nhiều, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu mười tám như vậy, quả thật không có cách chịu đựng.
“Vậy mà cảm sừng mình! Đồ khốn kiếp!”
Trong tay Vũ Vân Hân cầm lên dao trái cây, không sát hại quả cam, bị cô hung ác đâm, nước ép tươi ngọt bắn bốn phía: “Mẹ, ngày mai gặp mặt!”
“Đừng mài! Mục Lâm Kiên là một tên điên, Búp Bê mẹ đừng tổn hại người khác, nếu không tìm bạn trai trước”
Màn Thầu đề ra một ý kiến: “Đây là bọn con lợi dụng các chị gái này tìm thấy một tin tức mới nhất, quảng cáo của dì không phải Lê Thu cũng không phải Vũ Thư Anh làm, là..”
ảnh của một người phụ nữ xa lạ xuất hiện ở trước mặt Vũ Vân Hân.
“Đây là ai?”