*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong ảnh chính là người phụ nữ đã lén lút ở trước cửa nhà Vũ Vân Hân sáng nay. Trang phục hóa trang trên người cô ta càng che giấu càng thu hút sự chú ý của người khác.

“Chúng con nghi ngờ có người phát tán tin đồn” Màn Thầu kiên định nói.

“Nhưng mà mẹ không quen biết cô ấy” Vũ Vân Hân hoang mang, đột nhiên xuất hiện một người không liên quan, chẳng lẽ là: “Thuê sao?”

Nhưng mà cô cũng không thể không thừa nhận, ngày hôm nay vô cùng thần kỳ, cô không hề nhìn thấy áp phích của mình ở trong tiểu khu.

Tất cả mọi thứ nhìn qua vô cùng yên bình, thế nhưng càng yên bình lại càng giống như giông tố đang đến.



“Búp bê, chúng con không muốn đến nhà trẻ

“Không muốn đến nhà trẻ, vậy đi học tiểu học được không?”

Ba đứa trẻ bĩu môi, lắc đầu: “Chúng con cũng không muốn đi học tiểu học đâu”.

“Trung học thì các con đừng nghĩ đến!” Vũ Vân Hân phủ định hoàn toàn: “Người ở đó đều cao hơn các con, khỏe hơn các con, nếu như bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Mẹ cũng không muốn con của mình bị người khác bắt nạt, mẹ thà rằng con mình đi bắt nạt người khác.”

“Nếu họ đánh con, con sẽ báo cảnh sát!”

Ba nhóc con thật sự rất hiểu biết pháp luật, biết được vào lúc sự an toàn của thần thể hoặc tài sản bị đe dọa thì cần sử dụng pháp luật để bảo vệ bản thân.

"Con có biết bị bạo lực học đường là như thế nào không?” Vũ Vân Hân nghiêm túc quát: “Có nhiều lúc không phải các con gặp bạo lực học đường là người lớn có thể ngay lập tức giúp con được, nhiều khi thực sự xảy ra, người khác đến thì cũng đã muộn rồi!”

Từ nhỏ đến lớn Vũ Vân Hân đã rất bài xích bạo lực học đường, mặc dù việc này không xảy ra trên người cô nhưng lại xảy ra trên người bạn tốt nhất của cô.



Tuổi của ba đứa nhóc còn quá nhỏ, dù cho có chỉ số thông minh cao nhưng mà để chúng đi học ở trường cấp hai thì Vũ Vân Hân không thể đảm bảo an toàn cho chúng.

“Đại học thì sao?”

Bánh Bao trực tiếp in ra một tờ thông báo tuyển sinh: "Chỉ cần chúng con có thể vượt qua cuộc thi khảo sát thì có thể vào đại học rồi”

"Tiểu học! Ngày nào các con còn chưa cao bằng Mục Lâm Kiên thì cái gì cũng đừng nghĩ tới!” Vũ Vân Hân kiên định. Ba đứa nhỏ bĩu môi: “Nhất định là mẹ thích dáng người của Lục Lâm Kiêu”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play