*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô nói rằng, bọn họ không biết chúng tôi ở đây hôm nay sao?” Mấy bác gái nói.

“Tôi cảm giác có người đi theo đằng sau mình!” Dì Lý sợ hãi nói.

“Tôi cũng vậy! Nhưng khi quay lại thì không thấy ai cải”

Xem ra không chỉ một người cảm thấy như vậy, mà là tất cả mọi người đều thấy vậy.

“Liệu có phải tội phạm giết người không?”

Dì Lý bị dọa đến mặt trắng bệch: “Các bà đừng nói như vậy, tôi rất sợ!”

Lúc này, trên sân bóng rổ bỗng có ánh sáng chiếu tới, chiếc xe Rolls-Royce chẫm rãi tiến đến.

Bên trong xe, Vũ Vân Hân được Mục Lâm Kiên ôm trong lòng, về đến nhà rồi nhưng dường như anh không muốn buông cô ra.

“Này… tôi đến nhà rồi.”

“Ừ!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng lên tiếng, miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.

Hơi ấm từ phía trên người anh làm cho cô thật bối rối.

“Anh phải buông tôi ra!” Vũ Vân Hân ngước đầu nhìn người đàn ông còn đang ngái ngủ.

“Không thả, cứ như vậy đi.”

Cô giống như chiếc gối ôm, vừa ấm lại vừa mềm mại, ôm thoải mái, dựa vào cũng thoải mái.

“Cộc cộc cộc!”

Cửa sổ xe phát ra tiếng gõ.

Âm thanh chói tai làm Mục Lâm Kiên mất hứng mà mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài thì thấy bộ dáng lén lút của đám nhóc thối kia.

“Xe của ai thế?” Bánh Bao khó hiểu, đi đằng sau Há Cảo.

Cả ba đứa trẻ đều xuống nhà, bởi vì lo lắng Vũ Vân Hân gặp chuyện gì nguy hiểm.

“Nhìn giống như chú phẫu thuật thẩm mỹ, cũng có thể là tên bạn trai cũ đấy.”

Bởi vì ánh sáng quá yếu, Há Cảo rất khó phân biệt là ai với ai.

“Vậy thì gọi điện thoại chút đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Vũ Vân Hân đổ chuông.

Mục Lâm Kiên một tay tắt điện thoại của cô, không cho phép cô bắt máy, một tay hạ cửa sổ xe xuống, ba đứa nhỏ đứng thành một hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉnh tề lộ ra trước cửa sổ xe.

“Đúng là ông chú phẫu thuật thẩm mĩ” Há Cảo nhất thời kích động nói ra biệt bí mật, lập tức cậu nhóc.

lúng túng, nhanh chóng đổi giọng: “Tất cả mọi thứ vẫn rất tốt! Chủ tịch Mục không cần lo lắng.”

Không nói thì không sao, nhưng đã nói thì quả thật muốn giận.

Mục Lâm Kiên trầm mặt, tay ôm chặt lấy Vũ Vân Hân.

“Hai người lại đang làm động tác gì vậy?” Bánh Bao rướn cổ lên xem, ngây ngô hỏi.

Màn Thầu nhíu mày: “Rất kịch liệt đấy, còn thay cả quần áo!”

“Em xem một chút!” Há Cảo muốn hóng chuyện, cơ thể nhỏ bé như nằm trên cửa sổ xe.

Ba đứa nhỏ rõ ràng nhìn thấu Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên.

Ba đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô.

Chúng như thế này làm Vũ Vân Hân muốn đem tặng cho người khác rồi, suốt ngày làm người khác tức giận.

“Búp bê, mẹ muốn nằm trong lòng Mục Lâm Kiên tới khi nào? Nhanh ra ngoài đi, con gái phải dè dặt, đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đều không nhớ.”



tôi, bọn trẻ sẽ sợi Anh mau đỗ xe lại đi.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng mở cửa xe đi xuống, đứng nhìn bốn mẹ con.

“Lục Tâm, đêm nay trông bọn trẻ!”

Giọng nói lạnh lùng, mạnh mẽ vang lên, Lục Tâm đành phải nghe theo, lập tức xuống xe.

Nhìn ba đứa nhóc vừa khóc vừa náo loạn, chủ tịch làm thế này không ổn rồi! Lại giành mẹ với con mình!

“Hận chết Mục Lâm Kiên rồi!”

Há Cảo nói, cái vít vặn trong tay bay thẳng đến chiếc xe sang trọng có giá trị trên trăm vạn, đập trúng vào lốp xe.

“Bụp!” một tiếng, chiếc xe dừng lại.

Lốp xe của Mục Lâm Kiên đã nổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play