*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Há Cảo đi về phía chị gái mặc váy ngắn màu trắng ở phía trước, giữ tay cô ta lại, nói: “Mẹ em nói không thể tùy tiện đi cùng người lạ.”

“Nếu không thì mọi người ở đây, chúng ta chơi cùng nhau, được không ạ? Bọn em không thể ra khỏi cửa, thật là đáng thương!” Khuôn mặt Bánh Bao nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nhìn những mỹ nữ trước mặt.

“Vậy…”

Đám con gái do dự nhìn nhau, mọi người cho rằng trẻ con vui đùa một chút sẽ mệt rã rời, đến lúc đó ôm chúng đến căn phòng sát vách, nhiệm vụ của các cô lập tức hoàn thành.

“Được!”

Há Cảo kích động hoan hô: “Hú! Các chị uống rượu, bọn em uống sữa tươi, chơi ở chỗ này.”

Nói xong, cậu nhóc lấy một hộp sữa bò nguyên chất từ trong tủ lạnh ra.

Màn Thầu bị bầu không khí này lôi kéo, thả máy tính trong tay ra, chạy lại chơi cùng bọn họ.



Dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, làm cho tất cả những cô gái trước mặt kinh sợ, ngây ngẩn cả người.

Nhấc chiếc cốc nhiều màu lên, bốn con xúc xắc xếp ngay ngắn thành một hàng, bốn con sáu!

Các con số lớn đến mức không thể có người nào cao hơn được, đối phương lập tức luống cuống.

Nhìn bộ dạng kinh hãi, hoảng sợ của bọn họ, ba đứa nhỏ chỉ đắc ý nhếch khóe miệng lên, chậm rãi cầm cốc sữa bò trước mặt, uống một ngụm.

Bốn con xúc xắc của bọn họ cộng lại cũng không bằng một mình Bánh Bao, bọn họ đã thua.

“Đại mạo hiểm!” Ba đứa nhỏ đồng thanh nói.

Đám con gái nhìn đống xúc xắc không có hy vọng của mình trước mặt, cười khổ.

Họ đều là những người được mời từ quán rượu tới, ngoại trừ hai người nhìn bên ngoài có khí chất không hề tầm thường, những người khác đều là người ăn chơi nhất quán.

Kinh nghiệm chơi xúc xắc nhiều năm như vậy, thế mà lại thua một đứa trẻ ba tuổi.

“Chị nhìn thấy tòa nhà đối diện không? Là người mặc bộ đồ màu đen đó!” Bánh Bao đi đến phía trước cửa sổ, bởi vì cửa sổ không đóng, người ở bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, người ở phía ngoài cũng có thể nhìn được bên trong.

“Các chị đi qua tháo khẩu trang của người kia xuống.”



“Không chơi nổi ba đứa trẻ con, sau này làm sao mà làm ăn được! Đúng là một người trưởng thành thất bại.”

Bánh Bao châm chọc nói.

“Chơi thì chơi!”

Các cô tuyệt đối không thể bị bọn trẻ con ba tuổi xem thường.

Vì vậy đám con gái liền đi ra ngoài.

Bảy giờ tối, các cô gái canh gác cả ngày bên trong tiểu khu giờ đây lại không nhìn thấy một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play