*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một bức ảnh chụp Vũ Vân Hân đang ngủ được gửi đến.
Há Cảo gửi tin nhắn ở bên dưới tấm ảnh: “Búp bê thật đáng thương, vừa rồi suýt chút nữa đã bị người khác giết chết rồi. Chú Mục, chú ghét búp bê của chúng ta rồi sao?”
Nhân lúc Vũ Vân Hân đã ngủ, ba đứa nhỏ chụp trộm cô, gửi ảnh cho Mục Lâm Kiên, có bao nhiêu đáng thương nói ra bằng hết.
Giờ phút này, người có thể tin tưởng nhất bây giờ cũng chỉ có Mục Lâm Kiên.
Người gần nhất quá đáng sợ, sợ lại gặp một cái hố lần nữa, vì vậy người còn lại có thể tin tưởng là Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên cũng là người duy nhất có thể bảo vệ Vũ Vân Hân.
“Chú Mục, nếu như chú thật sự không yêu búp bê của chúng cháu, chúng ta dừng hợp tác tại đây thôi! Sau đó bọn cháu sẽ trả lại tiền cho chú”
Mấy câu nói đã thành công bắt được trái tim Mục Lâm Kiên.
Anh lo lắng: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lạt mềm buộc chặt là kỹ năng tối thượng để bắt được trái tim của một người đàn ông.
Ba đứa nhỏ vui vẻ nhếch miệng: “Xem ra Mục Lâm Kiên đã thật sự động lòng với búp bê của chúng ta”
“Chú ý người phụ nữ bên cạnh chú, bọn họ đã làm tổn thương búp bê của chúng cháu.”
Gợi ý nhưng không nói thẳng ra, cả ruột tim gan của Mục.
Lâm Kiên đều ngứa ngáy.
Về tin nhắn trả lời sau đó của Mục Lâm Kiên, ba đứa nhỏ trực tiếp tắt máy không trả lời.
Để lại sự lo lắng, mới có thể khiến cho một người đàn ông toàn âm toàn ý muốn bảo vệ.
Ba đứa nhỏ dường như nhìn thấu trái tim Mục Lâm Kiên, giống như Mục Lâm Kiên suy nghĩ gì, bọn chúng đều có thể nhìn thấu đấy.
Cả một đêm, Mục Lâm Kiên trăn trọc, mở điện thoại ra nhìn ảnh Vũ Vân Hân ngủ lần nữa.
Vẻ ngoài khi tẩy trang, quầng thâm dưới mắt đen xì và vẻ ngoài hốc hác khiến anh cảm thấy xót xa..
Khi ngủ, đầu lông mày vẫn cau lại.
Anh hận không thể lập tức liền biến thành linh hồn, xem cô đang mơ cái gì.
Bảy giờ sáng, mặt trời ấm áp mọc lên.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rơi cửa sổ, Vũ Vân Hân miễn cưỡng duỗi lưng một cái, nhìn thấy ba đứa nhỏ không biết lúc nào đã nằm sấp trên người mình ngủ rồi.
“Các con muốn đè mẹ đến bẹp thì mới vừa lòng sao?”
Sáng sớm thức dậy, tính khí không được tốt lắm.
“Không cần sợ! Nhìn thế nhưng mẹ đã học đến đai đen”
“Món võ mèo cào” Ba đứa nhỏ khinh thường, có thể là bởi vì thấy bộ dáng tiều tụy trở về của mẹ, bọn chúng rất lo sợ.
Chỉ là Vũ Vân Hân không nghe lời khuyên của bọn chúng, cho nên bọn chúng quyết định đem giấu camera theo dõi trong khuyên tai của cô.
Che chở cho cô mọi lúc mọi nơi.
“A…..! Chú đẹp trai đang ăn bánh rán trái cây!” Há Cảo kích động kêu to.
Bốn mẹ còn thích xem kịch đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy Mục Lâm Kiên đứng ở trước một chiếc Rolls-Royce, đang ăn bánh rán trái cây.
Cả người mặc âu phục, đẹp trai mê người, có người còn tưởng tượng thấy quầng sáng lấp lánh trên người anh, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều bác gái đi qua.
“Ai nói chiếc xe này là của ông già thế, người ta rõ ràng là đại soái ca” Mấy bác gái nhịn không được liếc trộm vài lần.
“Rất đẹp trai! Thật giống như mối tình đầu của tôi.”
“Tôi rất muốn có lại nhan sắc trước đây”
Mục Lâm Kiên đã trở thành tiêu điểm, thành cảnh đẹp của toàn bộ tiểu khu, đặc biệt chói mắt, đặc biệt dễ làm người khác chú ý.
Già trẻ đều thích ngắm anh.