*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Tâm đứng ở một bên nhìn Mục Lâm Kiên ăn bánh rán đến vui vẻ, đồ ăn mà ngay cả mình đều chịu không nổi, thế mà chủ tịch không chê, hơn nữa còn một hơi ăn hết năm cái.
Cái cuối cùng được nhét vào trong mồm, trực tiếp đưa túi rác cho Lục Tâm: “Tại sao cô ấy vẫn chưa xuống?”
“Có thể là không biết anh ở dưới tầng, vì vậy vẫn đang chuẩn bị”
Ngay cả sau khi sinh ra ba đứa trẻ, sức hấp dẫn không chỉ mất đi mà còn tăng thêm.
“Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt kia đi đâu vậy?” Mục Lâm Kiên nhìn cô đi qua, mặc kệ anh!
Anh đứng ở đó rõ ràng như thế, Vũ Vân Hân chẳng những không thèm chào hỏi anh, còn giả vờ như không thấy.
Mục Lâm Kiên bẻ cong tay lái, bấm còi xe inh ỏi.
‘Vũ Vân Hân không để ý đến mà đeo kính râm lên, giống như muốn tránh anh thật xa.
Đây rõ ràng là đang khiêu chiến giới hạn của Mục Lâm Kiên.
“Đem xe lái qua, ngăn lại.” Mệnh lệnh uy nghiêm mạnh mẽ truyền ra, tất cả vệ sĩ ở ngoài cổng lập tức lái những chiếc xe sang trọng vây kín Vũ Vân Hân ở sân bóng rổ.
Khí thế bá đạo này, làm cho tất cả mọi người ở tiểu khu giật mình.
“Cực giỏi đấy!”
“Đúng là người đàn ông tốt!”
Quần chúng gặm hạt dưa đứng ở xung quanh đều bị sốc trước cách tán gái của Mục Lâm Kiên.
Ba đứa nhỏ trên tầng vừa xem vừa vỗ tay: “Đúng là tổng giám đốc tán gái không hề giống người khác, về sau chúng ta tán gái nhất định đẹp trai gấp trăm làn Mục Lâm Kiên.”
Vũ Vân Hân bất đắc dĩ dừng lại trước cửa xe.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo đi qua.
Anh đi đến chiếc xe bên cạnh cô, ra hiệu cô đi vào.
“Xin hỏi, anh Mục có chuyện gì?”
Xưng hô xa lạ sau một buổi tối sao? Mục Lâm Kiên không vui nhíu mày.
Có vẻ như bọn họ cần phải tăng thêm sự thân mật.
“Mở cửa xe” Anh lạnh giọng.
Vũ Vân Hân cực kỳ không tình nguyện.
Bởi vì anh không muốn cùng anh đi quá gần tại tiểu khu, dù sao người xung quanh rất nhiều chuyện, rất ưa thích nói này nói kia.
“Mở ra hay không ra”
Mục Lâm Kiên không nhịn được nói.
Cả buổi sáng từ sáu giờ đến tám giờ rưỡi, chờ hai tiếng rưỡi, sự nhẫn nại cuối cùng của anh đã biến mất.
Vũ Vân Hân đành phải mở cửa xe.
Cơ thể to lớn mạnh mẽ của anh ngồi cạnh Vũ Vân Hân, giống như khí thế của anh quá mạnh, làm không khí trong xe giảm đi vài độ.
“Giúp tôi thắt đai an toàn!” Anh ta vẻ mặt nghiêm nghị, kiêu ngạo như một bậc đế vương.
Vũ Vân Hân nhìn anh đã lớn đến vậy rồi, có tay có chân, tại sao lại muốn cô hành động thiểu năng như vậy.
“Ba!”
Tiếng đếm ngược đầy khiêu khích vang lên.
Ngón tay thon dài của Mục Lâm Kiên gõ cửa sổ xe, phát ra âm thanh cộc cộc cộc, dường như đang cảnh cáo Vũ Vân Hân phải nghe theo.
“Hai”
Vũ Vân Hân chỉ đành ngồi sát lại anh, kéo một bên dây an toàn qua.
Đột nhiên tới gần, mùi thơm mê người trên người cô xộc thẳng vào mũi anh.
Mục Lâm Kiên tiến tới gần, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Cảm giác nhột nhột làm cho Vũ Vân Hân phải vội vàng đem dây an toàn buộc lại, như tưởng rằng buộc lại liền không sao.
Một bàn tay to mạnh mẽ bóp chặt gò má cô, một nụ cưỡng hôn lập tức chặn miệng cô lại.
Người đang xem náo nhiệt bên ngoài, mắt đều vô cùng tỉnh nhạy, cho dù bị rất nhiều xe ngăn cản, bọn họ cũng có thể nhìn thấy bất cứ hành động nào của Vũ Vân Hân trong xe.