*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe những phân tích như vậy, Vũ Vân Hân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật kinh khủng.

Suýt chút nữa cô đã đâm đầu vào một cái bãy lớn.

Bánh Bao đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Con có một suy.

đoán lớn, con cảm thấy bọn họ đều có một mục đích, là muốn cho búp bê mang danh tiếng xấu rời khỏi công ty. Mà người luôn luôn muốn để mẹ rời khỏi công ty chỉ có một, chính là Vũ Thư Anh! Bởi vậy, thật ra Lê Thu sớm đã là quân cờ của Vũ Thư Anh rồi”

Phải! Không sai!

Khổ cho cô, ngày cô đi đến tập đoàn Vũ thị, Ninh Phượng nhìn thấy cô đã bắt đầu hành hạ đánh cô.

Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ, vừa mới bước chân vào tập đoàn Vũ thị, cô đã nghe quản lí liên tục nhắc đến việc Ninh Phượng rất tốt tính, đối xử tốt với tất cả nhân viên trong toàn công ty, không có bất kỳ khái niệm giai cấp nào và rất có thiện cảm với nhân viên.

Mà ngày hôm đó, Ninh Phượng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, giống như một mụ phù thủy xấu tính, làm cô suýt chút nữa đã không chịu nổi.

“Búp bê! Thật đáng sợ! Mẹ đi ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt đó!”

Trong lúc đó, bốn mẹ con mất phương hướng, và người được coi trọng nhất đã trở thành quân cờ của người khác.

“Tạ ơn trời Lê Kiện đã không được tuyển vào, không thì búp bê của chúng ta có chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra” Há Cảo chảy nước mắt đầm đìa, ôm lấy Vũ Vân Hân.

“Mục Lâm Kiên!” Vũ Vân Hân gọi tên anh, nhanh chóng gửi tin nhắn để xác nhận.

“Chào anh! Anh Lục! Muộn như vậy còn quấy rầy anh, chỉ là tôi muốn hỏi một việc, có phải Mục Lâm Kiên tự tay loại bỏ Lê Kiện ra khỏi danh sách không?”

Cô nhớ rằng lần trước ở phòng ăn, mấy người ở bộ phận nhân sự đã nói rằng Mục Lâm Kiên muốn gạch tên một nhân viên mới.

Lúc này, Lục Tâm đang đứng bên cạnh Mục Lâm Kiên, không dám làm một hành động nhỏ nào, yên lặng nhìn điện thoại trên mặt bàn.

Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Mục Lâm Kiên giống như một thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Vì sao cô ấy chỉ gửi tin nhắn cho anh, không gửi cho tôi?”

Với giọng nói tức giận, vẻ mặt Mục Lâm Kiên trở nên lạnh giá.

Lục Tâm chảy đầy mồ hôi lạnh, có quỷ mới biết là tại sao, anh chẳng qua chỉ là một người làm công vô tội, hận không thể nhờ thần thành Phật tổ bảo Vũ Vân Hân đừng tìm anh ta.

Mục Lâm Kiên cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn phía trên, hờ hững ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên khiến Lục Tâm phải cẩm mày lên xem: “Anh sẽ trả lời như thế nào?”

Vấn đề này thật sự sẽ làm người ta thở không nổi, Lục Tâm thật sự không chơi nổi, anh ta cười hèn mọn: “Tôi sẽ trả lời theo bất cứ điều gì anh mong muốn”

“Ừ!” Mục Lâm Kiên lạnh giọng nhả một chữ.

Lục Tâm mờ mịt, đây là muốn để anh ta trả lời là ừ sao?



anh đến sâu đậm, vì vậy nhiều khi xấu hổ không biểu đạt ra được”

‘Ừ” Mục Lâm Kiên lại lạnh lùng trả lời.

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, chắc hẳn việc này đã qua.

Lục Tâm sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

“Vê sau có tin nhắn phải lập tức đưa tôi xem!”

“Được! Anh Mục”

“Muộn như vậy vẫn không ngủ được, Vũ Vân Hân đang làm cái gì?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

Lục Tâm vốn tưởng răng có thể tan tầm, nghe thấy Mục Lâm Kiên nói một câu mà cả trái tim thắt lại..

“Có thể là bây giờ sẽ đi ngủ” Lục Tâm nói bừa.

“Tôi không hỏi anh”

“Cái gì?”

Chỉ thấy Mục Lâm Kiên nói vào điện thoại di động, một người có biệt danh là “Trung tâm tư vấn tình cảm ba đứa nhóc”.

Lục Tâm vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, đây là tổ chức gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play