*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người ở trong phòng đều giật mình, dù sao Vũ ‘Vân Hân vừa xấu vừa mập vừa đen, loại phụ nữ như này có cho cũng không thèm lấy Chỉ thấy Mục Lâm Kiên hai tay vững vàng đỡ lấy Vũ Vân Hân Trong mắt người ngoài, mùa xuân của bà cô năm mươi tuổi đến rồi!
Đôi môi mỏng đang tiến lại gần.
Cô lập tức đẩy ra, bàn tay to và mạnh mẽ của anh tranh thủ chiếm tiện nghi một chút.
“Anh!”
Vũ Vân Hân đỏ bừng mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Lâm Kiên sát vào tai cô, giọng nói quyến rũ từ tính của anh thì thâm: “Đã nói em bao nhiêu lần rồi, gọi là lâm Kiên!”
Giọng điệu cợt nhả, để cho Vũ Vân Hân kinh ngạc trừng lớn hai mắt!
Rõ ràng anh đã phát hiện ra thân phận của cô.
“Anh mau buông tôi ra” Vũ Vân Hân nóng nảy, nhỏ giọng thì thầm, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bị Ninh Phượng nghe thấy.
“Mục Lâm Kiên!”
Tên cố chấp này, theo thời gian tích tắc, anh càng tỏ ra không nghe thấy gì, càng lại gần hơn.
“Lâm Kiên!” Vũ Vân Hân bất đắc dĩ muốn chết.
Cơ thể được ôm lập tức được buông ra.
Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
“Anh Mục, anh không sao chứ!” Ninh Phượng nhanh chóng bước đến, nghĩ thâm lấy nhan sắc của bản thân so với cái bà cô này tốt gấp trăm lần, nói không chừng Vũ Thư Anh không quyến rũ được Mục Lâm Kiên, mà anh ta lại bị bà quyến rũ.
Bà háo hức đến bên cạnh Mục Lâm Kiên, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh.
“Bỏ tay ra! Bẩn!”
Mục Lâm Kiên không nhịn nổi liếc qua, đi đến trước chỗ ngồi.
Ninh Phượng cảm thấy trống rỗng, đứng yên một chỗ, sắc mặt tái nhợt.
“Đổng sự Ninh, tôi đã lau sạch sẽ rồi! Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra khỏi đây” Vũ Vân Hân thu dọn đồ lau dọn chuẩn bị rời khỏi.
Bảo sao cô cảm thấy kì lạ, cảm thấy Mục Lâm Kiên đến đây là để giúp cô, không nghĩ đến thật sự đã nhận ra cô.
Cô tranh thủ chạy đến nhà vệ sinh nữ, nhìn lại bản thân trong gương.
Rõ ràng là một khuôn mặt hoàn hảo, vì sao Võ Hào Kiệt và Mục Lâm Kiên đều có thể nhận ra cô?
Vũ Vân Hân mở túi trang điểm ra trang điểm lại.
“Ké Đột nhiên, một gian vệ sinh phía sau bị đẩy ra.
Vũ Thư Anh vẻ mặt đau đớn đi ra từ nhà vệ sinh, tay cô ta ôm bụng, khó chịu cau mày, nói với người trong điện thoại: “Mẹt Bụng của con đang khó chịu, con muốn về nhà nghỉ ngơi một chút”
“Không thể. Con lập tức đến đây cho mẹ”
Bởi vì cô là mẹ của ba đứa nhỏ, thói quen đi đến nơi nào cũng mang theo một ít thuốc cho bọn nhỏ.
Thế nhưng cô không cho!
Sao lại có người nào có thể hào phóng cứu sống hồ ly tinh muốn cướp người đàn ông của mình, vì vậy Vũ Vân Hân quay lại lịch sự nói: “Thật xin lỗi, tôi không có.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT