*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai tay Vũ Thư Anh chống trước bồn rửa tay, cảm giác đau đến quặn thắt ruột gan đó, quả thực như muốn lấy mạng cô ta.
Còn chưa qua được năm phút, Ninh Phượng lại gọi đến.
Cô ta không thể không nhận điện thoại, thế nhưng đột nhiên cô ta mất hết sức lực, cả điện thoại và người đều ngã xuống Cả người Vũ Thư Anh ngã xuống đất.
Vũ Vân Hân đang quét dọn vệ sinh, đột nhiên có người ngã xuống đống rác của cô Vũ Thư Anh ngất xỉu!
Cô rất muốn lập tức mang người phụ nữ này ra ngoài rồi thiêu chết cô ta, trả thù cho chuyện lần trước.
Thế nhưng cô là người tốt, không thể làm những hành động căn rứt lương tâm như vậy được.
Đành phải lấy điện thoại di động ra, nhưng mà cô quên mất cô không thể dùng di động, cô cất điện thoại lại vào túi, ra hành lang hét to: “Không ổn rồi! Có người chết”
Tiếng thét chói tai đã truyền đến tất cả mọi người đang làm việc ở tầng đó.
“Hình như cô ta là con gái của đổng sự Ninh, mọi người mau đến cứu.”
Có rất nhiều người chạy tới.
Vũ Vân Hân nhân cơ hội này lặng lẽ rời khỏi đây.
Đối diện nhà vệ sinh là phòng tài vụ, mà chú Minh đang ở phòng tài vụ.
Đây là cơ hội mà cô đã vất vả chịu đựng cả ngày hôm nay.
để có được, cũng không thể bởi vì Vũ Thư Anh mà bỏ qua cơ hội này.
Thừa dịp bây giờ mọi người đi cứu Vũ Thư Anh, Vũ Vân Hân lẻn vào phòng tài vụ.
Phòng tài vụ là bộ phận cốt lõi nhất của tập đoàn.
Lúc này chú Minh đang thảnh thơi nghe nhạc uống trà.
Vũ Vân Hân cầm lấy đồ lau nhà đi tới trước cửa, gõ một cái: “Xin chào, tôi là nhân viên quét dọn vệ sinh hôm nay, Vũ…
Suýt nữa cô đã nói ra tên của mình.
Chú Minh ngẩng đầu, nhìn về Vũ Vân Hân đang đứng ở cửa.
Khuôn mặt mang theo dấu vết của năm tháng, ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng, vẫn mang theo sự quyết đoán của năm nào..
Ông bình tĩnh nhìn Vũ Vân Hân, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô làm cô bỗng căng thẳng.
“Mời vào.”
Chú Minh chỉ vào thùng rác ở trước bàn trà: ‘Dọn mấy thứ này đi là được rồi.”
“Được rồi.”
Vũ Vân Hân cầm lấy cây chổi đi tới.
“Vũ Vân Hân?” Giọng nói già nua của chú Minh vang lên.
Cô giật mình, bản thân hóa trang kém như vậy sao? Ngay cả một ông già cũng có thể nhận ra.
“Chắc không phải rồi, Vũ Vân Hân không thể ở đây quét rác được:’ Chú Minh bĩu môi: “Vũ Vân Hân mà tôi biết rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã trở thành nữ giám đốc có giá trị lên đến ngàn vạn rồi. Còn cô chỉ là một nhân viên quét dọn thôi”
Lời này đã tát thật mạnh vào mặt Vũ Vân Hân.
Cô tự nhìn xuống cách ăn mặc của bản thân, lần trước chú Minh cũng thấy cô hóa trang thành nhân viên quét dọn.
“Còn trẻ như vậy, mới hơn ba mươi tuổi đã không có ước mơ, thật sự vô vọng.”
Chỉ một câu đã thức tỉnh được người trong mộng!
“Chú Minh, chú nhận ra cháu đúng không?”
“Đừng gọi tôi là chú Minh, cô không xứng, dọn dẹp xong rồi thì mau đi đi”
Nói xong, chú Minh vặn to tiếng nhạc, tiếp tục uống trà một cách thảnh thơi.
Ông hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống riêng của mình, Vũ Vân Hân cũng không thể xấu hổ mà tiếp tục làm phiền ông.
Có vẻ như hôm nay đến đây lại vô ích rồi.
Bị bơi Còn bị Ninh Phượng đánh.
“Từ từ đã!”
Lúc cô chuẩn bị bước ra ngoài, chú Minh gọi cô lại.
Nhân viên ngoài cửa nhìn ông nhưng không thèm để ý đến, trong mắt bọn họ, đầu óc chú Minh có hơi không được bình thường, nếu không phải ba mươi phần trăm cổ phần, loại người như ông sớm đã bị Ninh Phượng đuổi đi.