*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Phượng khẽ giật mình, mới ý thức được, xung quanh còn có một đám người đang nhìn mình.
Tính cách của bà từ trước đến nay đều nóng nảy, truyền thông bên ngoài nói bà là người ôn nhu hào phóng nhưng thật ra là bà đã giấu đi tính cách thật của mình.
Càng không có thì càng muốn khoe khoang, đây là bản năng của con người mà.
Vũ Vân Hân nhỏ bé ngồi trên sàn nhà một cách bất lực, hốc mắt đỏ bừng: “Tôi cũng chỉ vừa tới đây, lại còn là nhân viên tạm thời, không quá hiểu rõ quy định của tập đoàn, chỉ là tôi thấy dưới sàn có một sợi tóc nên nhặt lên, không cẩn thận làm đổ nước lên người đổng sự Ninh, thật xin lỗi! Cứ đánh tôi là được, xin đừng trừ lương tôi!”
Mục Lâm Kiên và Lục Tâm nhìn chằm chằm cô, cô gái này chắc phải đi làm diễn viên Hollywood rồi!
Diễn xuất vô cùng tốt, hai người đàn ông bọn họ xem cũng không nhịn được mà suýt rơi nước mắt.
Mục Lâm Kiên liếc nhìn qua bên cạnh, Lục Tâm lập tức hiểu.
“Nhân viên tạm thời ở đây thật đáng thương, đổng sự Ninh là người rộng lượng bỏ qua cho cô nhân viên nhỏ bé này đi!
Không nên hở tí đã đánh người, nếu chuyện này bị truyền thông bên ngoài biết được, hình tượng của bà sẽ không được tốt đâu”
Ninh Phượng lúng túng cười trừ: “Tôi chỉ đùa mà thôi.”
“Đổng sự Ninh thích đùa người nhất, vừa nấy tôi lau kính cũng là như thế này, hở tí là tát với đùa giỡn. Tôi biết! Bởi vì cái gọi là yêu cho roi cho vọt, có lẽ đây là phương thức dạy dỗ người làm của bà ấy” Vũ Vân Hân nức nở lau nước mắt, ngẩng đầu, mặt hướng đến Ninh Phượng: “Tôi hiểu mà, đây là vì muốn tốt cho tôi”
Ninh Phượng sững sờ.
Lời này rốt cuộc là giúp bà hay hại bà đây?
“Bộp bộp!” Một tiếng vỗ tay vang lên.
Mục Lâm Kiên tự nhiên vỗ tay, sau đó vệ sĩ và trợ lí ở bên cạnh anh cũng võ tay theo, bao trùm cả không khí, sau đó các giám đốc của Vũ thị cũng lập tức vỗ tay theo.
Không hiểu vì sao mọi người lại vỗ tay hết, Ninh Phượng bối rối, cũng đành phải võ tay theo.
Vũ Vân Hân được vỗ tay, đây là đang tán thưởng cô đúng không!
Cô không thèm khiêm tốn mà đứng dậy, lễ phép cúi đầu với tất cả mọi người: “Cảm ơn mọi người!”
“Đây là một nhân viên tốt, đúng không?” Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhìn về phía Ninh Phượng, khí thế kinh người, bà không dám nói không: “Đúng! Là một nhân viên rất tốt.”
“Tăng tiền lương” Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng nói Ninh Phượng cười khổ: “Đúng! Tăng lương cho cô ấy”
Hai mắt Vũ Vân Hân tỏa sáng.
Đúng là cô nhóc mê tiền, Mục Lâm Kiên nhìn thấy hết ánh mắt ấy, vì vậy tiếp tục lạnh lùng nói: “Mười vạn!”
“Ừ!” Cuối cùng anh đã thỏa mãn, lên tiếng.
Mười vạn tệ!
‘Vũ Vân Hân như mở cờ trong bụng, như trúng độc đắc, không nghĩ tới đấy!
Boss đã ra tay thì đúng là chuyện gì cũng có thể thành hiện thực!
Nếu Lê Thu biết được hôm nay cô lấy được mười vạn, nhất định sẽ vui vẻ đến chết rồi.
‘Vũ Vân Hân lập tức có động lực, cầm lấy giẻ lau từ trong ra ngoài một lần.
Tâm trạng Ninh Phượng đã không tốt rồi, không có chuyện gì liền mất mười vạn!
“Anh Mục, hãy nhấc chân lên” Vũ Vân Hân lau đến trước mặt Mục Lâm Kiên.
Anh lạnh lùng liếc nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, không nhấc chân lên, mà giẫm lên giẻ lau nhà, kéo mạnh, lực mạnh khiến Vũ Vân Hân ngã về phía anh.