*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ở đây!”
Mục Lâm Kiên lạnh giọng, đi qua mặt Vũ Vân Hân, thế nhưng cặp mắt lạnh lẽo kia luôn đặt trên người cô.
Như là đã sớm vạch trần lớp ngụy trang của cô.
‘Vũ Vân Hân tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục lau sàn.
“Cô đi ra ngoài đi!” Ninh Phượng nhìn thấy cô thì khó chịu, chỉ vào cửa ra vào: “Cút ra ngoài, nhìn thấy đã bực mình”
‘Vũ Vân Hân thu dọn giẻ lau và chậu nước mang ra ngoài.
Bóng lưng to lớn thu hút ánh nhìn của Mục Lâm Kiên, anh ngồi im tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm.
Chết tiệt, lại để cô chạy đi.
Anh đến là để xem rốt cục Vũ Vân Hân đang làm cái gì!
“Anh Mục, tôi rất vui vì anh có thể đến. Đây là rượu đỏ được ủ đặc biệt trong trang viên của chúng tôi..”
“Quá ướt, bảo cô ta trở lại” Mục Lâm Kiên lạnh giọng nói một câu.
Tất cả mọi người ở đây đều sững sỡ, mặt Ninh Phượng mang vẻ nghi hoặc.
Chỉ có Lục Tâm hiểu: “Chủ tịch của chúng tôi luôn thích sạch sẽ, vết nước trên sàn quá lớn, nhờ mọi người gọi nhân viên quét dọn vừa rồi vào lau sạch, nếu không chủ tịch chúng tôi sẽ cảm thấy khó chịu, không thể tiếp tục nói chuyện được”
“Thật ra chũng ta có thể đổi phòng khác…” Ninh Phượng nhỏ giọng đề nghị.
“Ý của bà là bảo chúng tôi phải nghe lời bà, bà nói gì chúng tôi cũng phải nghe, là vậy đúng không? Bà Ninh!”
Đột nhiên lên đến mức này, Ninh Phượng làm sao dám nói nữa, sau đó còn hy vọng hợp tác tốt với tập đoàn Mục Lâm.
Bà đành phải phân phó người: “Đi tìm Lê Thu trở về cho tôi.”
Mục Lâm Kiên cau mày, Lê Thu sao?
Anh cười nhẹ, có chút thú vị!
‘Vũ Vân Hân bị người gọi trở về, đối mặt với cả phòng đầy người, luôn cảm giác có hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Nhất là Mục Lâm Kiên ở trước mặt.
Anh ngồi ở vị trí của chủ tịch tập đoàn Vũ thị, trước đây đều là chỗ của bố ngồi, hiện tại đến lượt anh.
Xem ra Ninh Phượng đang tìm mọi cách để chiều lòng anh.
“Cô còn đứng đấy làm cái gì? Mau lau sạch nước dưới sàn”
“ÀI”
Cô cầm giẻ lau trực tiếp ngồi xổm xuống.
Hành động này khiến cho Mục Lâm Kiên không vui, cau mày lại: “Vũ thị nghèo như vậy hay sao? Gậy lau nhà cũng không mua nổi?”
Khi các giám đốc của Vũ thị đang nói chuyện nghiêm túc.
với Mục Lâm Kiên về lợi nhuận của Vũ thị gần đây, bọn họ bị anh ngất lời.
‘Vì Mục Lâm Kiên là một nhà đầu tư nổi tiếng, với anh, để đánh giá một công ty có tốt hay không thì chuỗi vốn chính là điểm mấu chốt, giờ bị anh chê nghèo, Ninh Phượng đã lạnh sống lưng vì sợ hãi.
“Anh Mục, là thế này, bởi vì lau bằng tay sẽ sạch hơn gậy lau nhà.
“Làm sao bà biết?”
Lời nói gian xảo của anh làm Ninh Phượng khó chịu, bà nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Cô nói, đúng hay không?”
“Tôi sao?” Vũ Vân Hân giật mình.
Cô ngẩng đầu, thấy đôi mắt sắc bén như kiếm của Mục Lâm Kiên đang nhìn thẳng vào mình.
“Đùng!”
Chậu nước bất ngờ bị Vũ Vân Hân đạp đổ, bắn thẳng vào người Ninh Phượng.
Không cảnh báo trước, thật sự đã đến giới hạn chịu đựng của Ninh Phượng.
Bà ta bùng nổ, một người luôn để ý đến vẻ ngoài như bà ta, giờ toàn bộ quần áo đều ướt cả.
“Cô!” Ninh Phượng trực tiếp kéo áo Vũ Vân Hân, giơ tay định tát cô.
Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị anh nhanh tay giữ lại: “Đây chính là thái độ của Vũ thị mấy người sao?”