TIÊN THÊ NAM ĐƯƠNG Tác giả: Khốn Thành Hùng Miêu (Ý nghĩa: mệt đến độ 2 mắt thâm quầng y chang gấu trúc =))))))))) Edit & Beta: Sẽ ghi ở mỗi chương Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, sinh tử văn, hài xỉu lên xỉu xuống, 1×1, HE Số chương: 58 chương chính văn + 2 phiên ngoại
Văn án:
Phượng Dương cảm giác, hắn có một người cha giả...
Tuyệt đối không phải cha ruột.
Bởi vì làm gì có ai điên cuồng tới mức đi tước bỏ linh căn của con mình, còn phế đi thần tịch (*) nữa chứ.
(*) Thần tịch: quốc tịch của thần giới =)))))
Nhưng dù thế nào đi nữa, Phượng Dương cũng đã trở thành người thường ở Nhân giới.
Cậu xem như đây là kiếp số của mình, chỉ cần vượt qua, tất nhiên sẽ cả đời bình an, hạnh phúc.
Vì vậy, cậu quyết định mở một phòng khám tâm lý tên “Nhất Gia” ở mặt tiền một con phố, cuối tuần thì khám bệnh, còn ngày thường thì đi học.
Cậu muốn thông qua việc giúp đỡ con người mà thu thập đủ thiện duyên, đạt được cơ hội phi thăng một lần nữa.
Phòng khám vốn vẫn luôn phát triển một cách suông sẻ thì tự nhiên lòi ra một tên bệnh nhân mắc chứng ảo tưởng.
Phượng Dương: “Xin hỏi anh cần giúp gì?”
Ban Dục: “Trên người em có long khí của tôi! Chắc chắn là vợ chưa cưới của tôi!”
Phượng Dương: “… Biến!”
Ban Dục – Đại thái tử nhà họ Ban, hoàng tộc Thần Long bị cha chặn cướp, não bị chấn thương, hồn xuyên đến kiếp này. Điều làm người ta phải sợ hãi là, y không chỉ bị người ta coi là tên thần kinh, mà còn ở kiếp này cưới được một vị thái tử phi… Cũng tuyên bố rằng muốn đối phương sinh cho mình 9 đứa con!
Sau khi Đại thái tử tỉnh lại: … Tôi muốn yên tĩnh một lát.
Trước khi bị cướp thì phúc hắc, kiếp sau lại thành bệnh thần kinh tính độc chiếm cực mạnh bá đạo công VS tà mị (*) thụ
(*) Tà mị: Dùng để miêu tả một người rất tà ác nhưng lại rất có sức cuốn hút với người khác, nói chung là để miêu tả vẻ đẹp của sự tà ác đó, như vampire đẹp zai, thì có thể nói là rất tà mị.
Tiểu thuyết thần thoại hiện đại nhẹ nhàng (?), chứa suy nghĩ cá nhân khá nhiều, 1×1, HE~