Edit: Teade

Beta: LP

_____

Nếu không phải Tam Diệp Kim Lân và long tinh đều có bản chất chữa trị như nhau, kiểu gì Phượng Dương cũng sẽ đuổi theo Tiên quân Mặc Đình ba dặm đánh y tơi bời. May là Mặc Đình Tiên quân có nghi án đang đùa giỡn nhưng xuất phát từ ý tốt cho nên Phượng Dương mới lười so đo với y. Cậu ôm Tiểu Ngũ tức giận đến mức kêu a a qua phía mình, lạnh lùng quay người bước đi.

Không đi thì làm gì đây, không đi cậu sợ sẽ không nhịn được mà móc con chim nhỏ của Tiên quân ra đánh mất!

Tiên quân Mặc Đình theo sát phía sau, hoàn toàn không biết phải giữ chừng mực: “Vậy chúng ta không về à? Lát nữa sau khi tiệc tối kết thúc, anh sẽ mài Tam Diệp Kim Lân thành bột pha vào nước cho em uống, nếu em không thích thì anh làm thành điểm tâm cho em cũng được.”

Mạch máu dưới huyệt thái dương của Phượng Dương đập thình thịch: “Anh câm miệng!”

Tiểu Ngũ: “A a!”

Mặc Đình chọc vào ót cháu trai: “A cái gì mà a? Bóng đèn nhỏ này, sao con cứ thích gần gũi với mợ con thế?”

Phượng Dương: “Gọi là cậu Dương Dương, Tiểu Ngũ ngoan.”

Tiểu Ngũ lập tức chớp chớp đôi mắt to, gối đầu rồng lên vai Phượng Dương, đuôi nhỏ nhẹ nhàng vung vẩy.

Trong lúc thái tử Hồng Giản quay người đi lấy đồ, con của mình đã biến mất không thấy đâu, bị người lớn mắng một trận, lúc này đang lục tung khắp nơi tìm kiếm với những người khác trong nhà. Thân thể thằng bé Tiểu Ngũ màu xanh nhạt, nếu nó trốn vào rừng thì rất khó tìm được.

“Tiểu Ngũ!” Thái tử Hồng Giản gân cổ kêu to: “Tiểu Ngũ!”

“Đây này!” Mặc Đình hô một tiếng: “Nó tới đây tìm Dương Dương nhà tôi, anh mau qua tới bế về đi!”

“Tên nhóc thối, phụ vương lấy đồ chơi cho con, con lại dám bỏ chạy.” Thái tử Hồng Giản vội vàng ôm con về: “Ngại quá Phượng Dương, gây rắc rối cho cậu rồi.”

“Anh khách sáo quá, Tiểu Ngũ rất ngoan.” Phượng Dương cảm thấy đứa bé này rất thú vị, nhìn qua có vẻ tinh nghịch nhưng vừa đến cạnh cậu là trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, gần như chỉ dựa vào một chỗ rồi nằm im không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt tròn đảo qua đảo lại nhìn xung quanh.

“Sắp khai tiệc rồi Phượng Dương, hay là chúng ta cùng về chung nhé?” Trưởng công chúa Mặc Linh nói.

“Vâng.” Phượng Dương phủi móng rồng của Mặc Đình với tới như phủi bụi bặm, đi theo trưởng công chúa.

Mặc Đình: “Này, mọi người không gọi tôi à?”

Trưởng công chúa mỉm cười: “Gọi em làm gì? Gọi Phượng Dương là được, dù sao Phượng Dương đi đâu thì chắc chắn em cũng sẽ đi theo đó.”

Mặc Đình ngẫm nghĩ đúng là hợp lý, bèn vội vàng đuổi kịp.

Trên đường đi, Phượng Dương còn tưởng bữa tiệc hôm nay là tiệc gia đình, hệt như lúc trước chơi ở đình Yến Minh ấy, cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm tâm sự. Ai ngờ tuy đúng là tiệc gia đình nhưng có thêm cả người của bốn tộc, con cháu trong cả bốn nhà. Sảnh tiệc to như thế chia thành bốn phần, lão Long vương và Long hậu ngồi ở ghế chủ nhà ở phía đông, sau đó là thành viên của tộc Long ở Đông Hải. Hai vợ chồng Long vương Tây Hải, hai vợ chồng Long vương Nam Hải lần lượt ngồi ở phía tây và phía nam của đại điện, sau lưng bọn họ là thành viên trong tộc. Còn về tộc Long ở Bắc Hải, dĩ nhiên là ngồi ở phía bắc đại điện.

Số người của tộc Long Tây Hải nhiều nhất, sau đó là tộc Long Nam Hải, Bắc Hải. Tộc Long ở Đông Hải ít nhất, ít ỏi đến mức đáng thương. Trong tộc chỉ có ba người con gái, một người con trai, ba người con gái đã gả đi cả rồi nên đều ngồi ở vị trí của nhà chồng, con cái cũng ngồi theo bố mẹ. Bây giờ chỉ còn dư một đứa con trai nhưng làm gì đã có con, vẫn còn đang tìm vợ kia kìa. Vì vậy sau lưng lão Long vương và Long vương hậu chỉ có Mặc Đình và Phượng Dương ngồi cùng, có thể nói là quạnh quẽ đến mức hơi xấu hổ so với mấy chục mấy trăm thành viên tộc nhà khác.

Rốt cuộc Phượng Dương đã hiểu tại sao cậu vừa đến là hai vợ chồng lão Long vương lại ra đón ngay, trên mặt viết hoa bốn chữ “Khát Khao Có Cháu”. 

“Giờ em có thể hiểu được tại sao nguyên thần của anh bay ra còn phải là chín con rồng chưa?” Mặc Đình thì thào với Phượng Dương: “Đó là áp lực to như núi, lúc chưa quen biết em, anh còn chẳng dám về nhà.”

“Anh sợ bị đánh hả?” Phượng Dương cười.

“Đâu có, không ai trông tộc đánh lại anh, anh sợ mẫu hậu lải nhải.” Mặc Đình bắt chước giọng điệu của Long hậu: “Thằng nhóc thối! Con thấy người này người kia trong nhà người ta đã làm ông cố rồi! Con nhìn lại mình xem! Khi nào mới chịu cho mẫu hậu làm bà nội? Đứa con bất hiếu này!”

“Khụ!” Long hậu ho nhẹ một tiếng, quay đầu trợn mắt liếc con mình, sau đó bà mỉm cười với Phượng Dương: “Con dâu ngoan, con đừng nghe nó nói bậy, con trông nó có giống người sẽ nghe ta lải nhải không?”

“Há, còn nói chuyện này làm gì? Bây giờ chúng ta cũng là người có con dâu, chúng ta nói chuyện vui vẻ đi!” Lão Long vương càng nghĩ càng thấy sướng. Rốt cuộc! Rốt cuộc nhà ông không còn chỉ có ba người lúc mở tiệc gia đình nữa rồi!

Phượng Dương bị lão Long vương nhìn chăm chú đến mức muốn chạy về trần gian ngay lập tức, vô thức nhích về phía Mặc Đình. Tên lưu manh này thấy thế liền bắt lấy cơ hội ở gần người ta, một lát sờ chỗ này, một lát xoa xoa chỗ khác, như là hiếm lạ lắm.

Bốp!

Phượng Dương chụp lấy móng rồng, nghĩ nghĩ, bèn kéo tay y qua viết chữ lên.

Hay là chúng ta về trần gian đi?

Em sợ hả?

Ừm.

Phượng Dương rất ít khi cảm thấy bối rối, nhưng tình huống này thật sự khiến cậu hơi sợ hãi, cảm giác hai mắt lão Long vương phát ra ánh sáng xanh lục, lúc nhìn về phía cậu không giống đang nhìn cậu mà là nhìn thấy vô số con cháu, khiến da đầu người ta tê rần. Mặc dù sau khi rời khỏi đình Yến Minh, không ai nhắc đến chuyện kết hôn sinh con nữa với cậu nữa, nhưng áp lực vô hình này vẫn không hề giảm bớt.

Nhưng không thể vì thế mà vứt bỏ Mặc Đình, thế thì thật không công bằng. Hơn nữa trong lòng cậu rất thích tên bệnh thần kinh thường hay chọc cậu xù lông này. Cho nên vẫn cứ trốn đi thì hơn, sống cuộc sống của hai người, hưởng thụ thế giới riêng. Còn về con cái, có con rồi thì cậu sẽ làm tròn bổn phận, nếu không có thì cậu cũng không cố ý cưỡng cầu, cứ để mặc cho số phận quyết định là được. Cậu có cảm giác hẳn là không dễ dàng, dù gì hai người cũng không cùng tộc, còn đều là nam.

Ban Dục chưa nói đến chuyện về trần gian là tốt hay không tốt, chỉ nắm chặt tay Phượng Dương.

Nội bộ tộc Long náo nhiệt có thừa, cũng rất hài hòa. Đừng thấy nhiều người quá mà sợ, tất cả bọn họ đều rất hiền lành, không có ai kiêu căng hay là thích gây chú ý. Trong cả bữa tiệc, lúc ban đầu Long vương giới thiệu thân phận của Phượng Dương xong, bọn họ còn chú ý đến Phượng Dương nhiều một tí, sau đó kính rượu với Phượng Dương, còn những lúc khác thì chỉ nói về chuyện vui vẻ sắp xảy ra trong tương lai vân vân, không ai cố ý làm khó Phượng Dương.

Có lẽ lí do cũng không khác gì so với những lời cô em họ nào đó từng nói, ai dám dọa thái tử phi tương lai chạy mất chứ? Điên rồi à? Hơn ba trăm năm mới có một người như thế! Nếu nói ai chú ý đến Phượng Dương nhiều nhất trong bữa tiệc này, ngoại trừ Mặc Đình thì chỉ có Tiểu Ngũ.

Thằng bé này rất thích tới gần mợ phượng hoàng của mình.

“Thằng nhóc hư đốn, nếu không phải con là cháu trai của cậu, cậu đã quấn con thành cái nút rồi ném về hồ Bạch Ngọc rồi.” Mặc Đình túm lấy cái đuôi Tiểu Ngũ, lôi nó rời khỏi cổ Phượng Dương, nhét vào trong lòng chị cả lần thứ n.

“Hai đứa muốn trở về thật à?” Trưởng công chúa Mặc Linh nói.

“Ừm, ở trần gian còn vài chuyện vẫn chưa giải quyết xong.” Mặc Đình nói: “Đợi thêm một thời gian nữa rồi quay lại sau.”

“Nhưng linh khí ở đây càng sung túc, càng có lợi với Dương Dương hơn chứ?” Long hậu nói: “Quay về trần gian, không khí ở đó không trong lành, lỡ gây hại cho sức khỏe của Dương Dương thì sao?”

“Nào! Bà đừng lo bò trắng răng, chẳng lẽ trong lòng con mình không có tính toán gì chắc?” Lão Long vương kéo bạn già lại: “Chúng nó muốn đi thì cứ đi, có phải không quay về nữa đâu.”

“Ông nói nghe dễ quá!” Long hậu trợn mắt trừng lão Long vương, như thể đang nói: ông là đồ ngốc đấy à?

Lão Long vương trừng lại: bà mới ngốc!

Lão Long hậu không lay chuyển được bạn già và con trai, chỉ có thể cam chịu để hai người đi.

Ban Dục vừa dẫn Phượng Dương vào cửa giới, lão Long hậu đã nhéo lên cánh tay lão Long vương thật mạnh: “Ông già chết bầm! Khó khăn lắm con mình mới dẫn con dâu đến đây, ông không nghĩ cách giữ chúng ở lại thêm vài ngày, còn để chúng chạy bỏ về nhanh như vậy. Ông an tâm gì chứ?”

Lão Long vương thấy xung quanh không có ai, vội vàng xoa chỗ bị nhéo đau: “Ôi cái bà già này, rốt cuộc bà ngốc hay tôi khờ? Bà có muốn được ôm cháu sớm không hả?”

Long hậu nghi ngờ hỏi: “Dĩ nhiên là muốn, nhưng chính vì vậy tôi mới không muốn để chúng nó đi đấy. Ở đây linh khí nhiều, có lợi cho việc chữa trị linh căn của Phượng Dương, ông không nghe Yến Lưu nói à? Linh căn của con dâu bị cắt đứt, chưa được chữa trị hoàn toàn đâu.”

Lão Long vương nói: “Tôi hỏi con trai chuyện này rồi, nó lấy Tam Diệp Kim Lân cho Phượng Dương ăn, chỉ cần vài ngày là linh căn khôi phục được ngay! Cho nên cái quan trọng không phải cái này mà là một ngày và một năm! Thời gian nào “làm mưa” được nhiều hơn?”

Long hậu trợn mắt nói: “Đang nói về cháu mà! Làm mưa gì chứ?”

Lão Long vương: “Chậc! Bà đúng là đồ đầu gỗ! Con mình không “làm mưa” thì sao chúng ta có cháu được!”

Long hậu: “…”

Sau khi Mặc Đình và Phượng Dương quay về trần gian, thấy đồng hồ điện tử trên đầu giường đã hiển thị năm tháng sau, y bèn đi tìm Yến Lưu. Ai ngờ Mặc Đình còn chưa tính ra Yến Lưu đang ở đâu, một cửa giới đột nhiên được mở ra trong phòng, tỳ nữ của Long hậu cầm một túi đồ to đi đến.

Túi đồ đó rất lớn, lớn hơn cả bao thóc. Nhưng tỳ nữ này cũng rất giỏi, có thể cầm theo một cách dễ dàng.

“Điện hạ, vương hậu nói ngài và thái tử phi đi nhanh quá, có đồ quên tặng cho hai người.” Tỳ nữ đặt đồ xuống, hơi khom người bẩm báo: “Vương hậu nói thái tử phi còn nhỏ, bảo ngài nên chú ý chăm sóc cho ngài ấy nhiều chút, ngoài ra không cần về gấp, đừng tạo áp lực quá lớn cho thái tử phi.”

“Còn gì nữa không?’ Mặc Đình hỏi.

“Không còn, nếu ngài không có gì dặn dò, nô tỳ xin về bẩm báo lại cho vương hậu.”

Mặc Đình xua tay, tỳ nữ chui vào cửa giới rời đi. Y mở túi to ra nhìn, bên trong là các loại linh quả linh dược hiếm có, còn có một cái đĩa, một thỏi vàng to như bát cơm vậy.

Mặc Đình “chậc” một tiếng: “Như thế này là sợ em chạy đến mức nào?”

Phượng Dương phì cười.

Mặc Đình nói: “Cho em đấy, cầm đi.”

Phượng Dương cầm trái cây: “Em lấy rồi cũng đâu mang ra ngoài dùng được, anh giữ lại đi, trái cây thì em ăn được.”

Mặc Đình nghĩ cũng đúng, bèn cầm lấy vài linh quả, còn lại đều bỏ cả vào túi càn khôn cùng với thân thể ở trần gian của y và Phượng Dương. Sau đó bọn họ đi đến Tứ hải Long cung tìm Yến Lưu.

Linh thể của hai người xuyên qua tường, sau khi bọn họ rời đi không lâu, cửa chống trộm đã được khóa chặt bỗng kêu lên “ken két” bị người khác mở ra từ bên ngoài…

______

Tác giả có lời muốn nói:

Tiên quân: phu nhân, đêm hãy còn dài, hay là chúng ta làm mưa đi?

Phượng Dương: lăn con bê!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play