Edit: Yi

Beta: LP

_________

Sau khi Lâm Tĩnh Vân đưa Phượng Dương ra khỏi phòng cấp cứu, cô phải đi thanh toán tiền khám bệnh và lấy thuốc. Còn bác sĩ trường học học thấy Phượng Dương không sao nên ra ngoài mua đồ ăn rồi. Lúc Phượng Dương nhảy lầu là tiết thứ tư của buổi sáng, nhưng hiện giờ trời đã xế chiều, mọi người phải đi lại mấy vòng cộng thêm sự mệt mỏi do căng thẳng tinh thần nên đều đã đói bụng.

Vết thương của Phượng Dương đã được xử lý xong xuôi. Cậu lấy khăn giấy trong túi ra nhúng một ít nước để lau sạch phần còn lại của khuôn mặt. Gương mặt của cơ thể này rất trắng, thế nhưng vết máu trên quần áo của cậu lại có chút ghê người.

Nhưng dù sao thì Phượng Dương đã kiểm tra sức khỏe xong, sắc mặt của cậu cũng dần bình thường trở lại. Thấy vậy, Lâm Tĩnh Vân cũng an tâm phần nào.

Phượng Dương ngồi ở hàng ghế chờ quan sát đám đông qua lại. Cậu vừa làm kiểm tra xong, đang phải chờ kết quả. Vốn dĩ cậu không muốn tiêm chút nào, mấy lần kiểm tra trước thì cũng thôi đi. Dù sao cậu cũng không muốn hao tổn linh lực chữa trị mấy vết thương nhỏ trên cơ thể nên mới đồng ý kiểm tra. Thế nhưng lần này thực sự cần phải đâm kim vào người đó! Lâm Tĩnh Vân rất kiên trì, nói nhất định phải tiêm uốn ván thì mới được. Cho nên lần đầu tiên trong 20 năm cuộc đời Phượng Dương chủ động để người khác đâm vào da thịt cậu.

Ai bảo cô giáo chủ nhiệm này giống ai không giống lại giống mẫu hậu của cậu cơ chứ!

“Em có thể…” Lâm Tĩnh Vân vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Em có thể nói cho cô biết về chuyện sáng nay được không?”

“Nhất thời nghĩ quẩn thôi.” Phượng Dương nhìn chằm băng gạc dán trên cổ tay, “Nhưng mà bây giờ đã nghĩ thoáng ra rồi, sau này cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Ngoài ra, tiền thuốc men hôm nay tôi sẽ trả lại cô ngay khi có thể.” Đường đường là Thái tử Phượng tộc uy nghiêm mà phải chữa thương bằng tiền của người khác. Đã vậy điều khiến cậu bất lực nhất chính là trong túi hiện giờ chỉ có hai đồng năm xu, 1 đồng còn thiếu một góc! Nếu tính cả ví điện tử ở trong điện thoại thì cộng lại tất cả số tiền cậu có trong người cũng không được 10 đồng!

“Cô nói này Phượng Dương, sao cách nói chuyện của em lại trở nên kỳ lạ vậy?” Lâm Tĩnh Vân cảm thấy Phượng Dương đang ở bên cạnh mình khác hẳn với Phượng Dương lúc trước. Trước đây Phượng Dương không thích nói nhiều, nhưng lúc đó tính cách Phượng Dương khá mềm mỏng, rất ôn hòa lễ phép, không giống với người bên cạnh mình bây giờ… Cô không thể nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng lại có cảm giác như chỗ nào cũng không thích hợp. Là loại… Thoạt nhìn không có cảm giác là người tốt lắm thì phải?

“Nói thế nào thì em cũng là người đã từng chết một lần, có chút thay đổi cũng là bình thường thôi mà?” Phượng Dương vốn là muốn giả bộ, nhưng tính cách của cậu thật sự không phải loại kiềm chế bản thân để người khác thấy mình vẫn bình thường. Vì vậy cậu cong môi, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tĩnh Vân, nhẹ giọng nói: “Cô giáo, nhìn tôi.”

“Nhìn em làm gì?” Miệng nói vậy nhưng Lâm Tĩnh Vân vẫn ngước mắt nhìn Phượng Dương. Sau đó, cô cảm thấy đầu óc mình dần trở nên trống rỗng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt. Những tiếng ồn ào cũng càng ngày càng nhỏ dần, chỉ có một giọng nói ngày càng rõ ràng…

“Nhớ kỹ, từ nay Phượng Dương không phải là Phượng Dương của trước kia nữa. Phượng Dương hiện giờ có tính tình không tốt, ghét người đay nghiến với mình. Tóm lại, dù thay đổi thế nào cũng là bình thường, đừng hoang mang, đừng tò mò, cũng đừng chú ý quá nhiều đến cậu ta, biết không?”

“Ừ.” Lâm Cảnh Vân ngây người đáp lại một tiếng.

Phượng Dương búng tay một cái rồi lại tiếp tục nhìn túi tiền của mình.

Lâm Tĩnh Vân từ từ tỉnh lại. Cô vừa muốn nói gì nhỉ? Sao đột nhiên lại quên mất rồi?

Phượng Dương nhận ra đã đến giờ nhận kết quả, bèn đứng dậy nói: “Tôi đi xem kết quả kiểm tra.”

Lâm Tĩnh Vân vội vàng nói: “Chờ một chút! Ừm… À đúng rồi! Hãy nhớ rằng, dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng đùa giỡn với sinh mệnh của mình có biết không hả? Bởi vì cho dù hiện tại em có khó khăn đến đâu, miễn là em có thể vượt qua được thì nhất định sẽ có một ngày mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng nếu mất đi sinh mệnh, cái gì cũng không thể xảy ra được nữa. Ừm! Đúng vậy, chính là như vậy!”

Phượng Dương: … 

Ý chí của người phụ nữ này khá mạnh mẽ đấy.

Quả nhiên không thể coi thường sinh vật mỗi tháng đều chảy máu bảy ngày vẫn không chết.

Phượng Dương vốn định nói với Lâm Tĩnh Vân, cái gọi là “sinh mệnh” này có thể tồn tại ở các hình thức khác nhau trong không gian khác nhau, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy lông mày Lâm Tĩnh Vân nhíu lại, cậu cũng lười nói nhiều.

Tiểu Phượng Dương chưa từng thử dị ứng bao giờ, cho nên Phượng Dương cũng không tìm được chuyện gì liên quan đến dị ứng từ trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này. Nhờ vậy cậu mới có thể coi như mình không bị dị ứng. Cậu cũng không biết rằng người ta thử tiêm vắc-xin uốn ván ở cổ tay nhưng khi tiêm thật thì phải tiêm vào mông.

Vì vậy, khi y tá lấy thuốc ra bảo Phượng Dương cởi quần, toàn bộ khuôn mặt Phượng Dương lập tức đen như đáy nồi.

“Cô vừa nói cái gì?” Phượng Dương hoài nghi tai mình có vấn đề.

“Tôi nói cởi quần ra. Tiêm vào mông không cởi quần thì muốn cởi cái gì?” Trong lòng y tá thầm nói tiểu tử này vẫn còn trẻ sao đã bị điếc rồi? Nhưng bộ dạng quấn băng gạc trên đầu của cậu lại đẹp trai hiếm thấy, so với mấy tiểu thịt tươi (*) đang hot hiện giờ còn đẹp hơn. Đặc biệt là đôi mắt của cậu như có ngọn lửa đang cháy hừng hực ở bên trong, làm cho người khác không thể rời mắt?

*Tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.

“Không tiêm nữa!” Phượng Dương dứt khoát xoay người rời đi.

“Không được! Sao lại lãng phí như vậy?” Y tá nói: “Đều phải mất tiền đó nha.”

“Phượng Dương, em đi đâu vậy?!” Lâm Tĩnh Vân vội vàng gọi với theo “Sao lại không tiêm?

“Cậu ấy không muốn cởi quần.” Y tá cười nói: “Có thể là vì xấu hổ. Hay là tôi cứ để thuốc ở đây đợi cô đi khuyên nhủ cậu ấy. Nếu không sẽ phải phí tiền mua thuốc này mà không có tác dụng gì.”

“Chậc, tên nhóc này, trước kia tôi chưa từng phát hiện cậu ta lại là người bướng bỉnh như vậy. Vậy làm phiền cô nhé, tôi sẽ mau chóng dẫn cậu ấy trở về.” Lâm Tĩnh Vân nói dứt lời liền vội vàng đuổi theo.

Phượng Dương ra khỏi cửa bệnh viện, đúng lúc gặp được bác sĩ trường học vừa mua cơm về.

Bác sĩ trường học dạo qua một vòng không thấy thứ gì hợp vệ sinh lại bổ dưỡng nên đã chạy ra tiệm ăn nhanh Trung Quốc ở bên ngoài bệnh viện mua ba phần cơm gà teriyaki và ba chai nước. Chợt thấy Phượng Dương đi ra, cô ấy liền hỏi: “Phượng Dương, em đi đâu vậy? Tôi mua đồ ăn rồi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi ăn tạm đi.”

Phượng Dương quả thực có chút đói bụng. Lúc trước cậu bị thương nặng thì chưa bao giờ cần ăn, nhưng hiện tại chỉ có linh hồn là Phượng tộc còn thân thể là người phàm nên cậu cũng sẽ cảm thấy đói bụng.

Vì vậy bước chân đang định duỗi ra lại thu về.

Lâm Tĩnh Vân tiến đến định giơ tay đập vào lưng Phượng Dương một cái…

Nhưng khi bàn tay cô chỉ cách lưng Phượng Dương một cm, cô chợt nhớ ra cậu là người đang bị thương nên đã kịp thời rụt tay lại: “Tên nhóc này, sao đã kiểm tra dị ứng xong rồi lại không chịu tiêm nữa? Có cái gì phải xấu hổ chứ? Cô đã nói với em rồi y tá phải nhìn không biết bao nhiêu cái mông trong một ngày. Dù em có khỏa thân thì trong mắt họ em cũng chỉ là một cục thịt mà thôi!”

Phượng Dương: “…”

Bác sĩ trường học: “…”

Cô y tá đang nói chuyện với bác sĩ không biết là ở khoa nào ngượng ngùng nhìn qua. Những người khác ở gần Lâm Tĩnh Vân nghe được cũng không khỏi bật cười, vô thức nhìn Phượng Dương một cái.

Phượng Dương cảm thấy ngứa tay, chỉ muốn giơ tay tát cho “Lâm không già” một cái đến ngất đi!

Lâm Tĩnh Vân có dáng người cao gầy, mắt to đeo cặp kính gọng đen. Trông cô rất trẻ, nhìn qua có vẻ như chưa đến 40 tuổi nhưng trên thực tế cô đã 47 tuổi rồi. Vì vậy học sinh đã đặt cho cô một cái biệt danh là “Lâm không già”.

Phượng Dương bóp chặt xương tay, cau mày nói: “Không tiêm.”

Lâm Tĩnh Vân: “Phải tiêm! Miệng vết thương lớn lại còn dính phải bụi đất. Không tiêm không được!”

Bác sĩ trường học cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy đấy, Phượng Dương. Nếu miệng vết thương nhẹ, chúng tôi sẽ không ép em. Nhưng vết thương của em khá sâu nên tiêm thuốc sẽ an toàn hơn.”

Phượng Dương là người ăn mềm không ăn cứng. Ai muốn cứng rắn với cậu thì cậu có thể dồn người khác vào chỗ chết. Nhưng ai quan tâm đến cậu thật lòng, dù trong lòng có bực bội khó chịu tới đâu thì cậu cũng không thể trút giận lên người ta được. Vì vậy, cậu im lặng một lúc, quyết định nhượng bộ. Cậu nói: “Tiêm cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện.”

Lâm Tĩnh Vân: “Đừng lo lắng, trừ y tá ra không ai muốn xem cái mông của em đâu.”

Phượng Dương: “…” Sao nhà giáo nhân dân lại có thể dễ dàng nói ra chữ “mông” như vậy? Lại còn thường xuyên nói nữa chứ!

Lâm Tĩnh Vân cảm thấy Phượng Dương sắp nổi giận đùng đùng. Thế nhưng cô không thể thỏa hiệp chuyện này được.

Vì vậy Phượng Dương đành phải đi theo y tá vào phòng điều trị. Đây thường là nơi bệnh nhân băng bó vết thương, đồng thời là nơi tiêm thuốc cho người lớn. Bệnh viện cũng rất chú ý đến quyền riêng tư của bệnh nhân.

Y tá cầm thuốc trong tay, Phượng Dương đóng cửa lại, vừa xoay người liền nhìn thẳng vào mắt của y tá.

Y tá đang cầm kim tiêm, ánh mắt liền trở nên mơ hồ.

Phượng Dương bước tới, cầm lấy cây kim tiêm trong tay y tá rồi mở nắp ra, đổ thuốc vào bồn rửa. Sau đó, cậu đặt lại cây kim vào tay y tá, trầm giọng nói: “Đã tiêm rồi, có biết không? Đã tiêm xong rồi.”

Y tá ngây người gật đầu.

Phượng Dương cười cười búng tay một cái rồi xoay người bước ra ngoài.

Sau khi lấy lại được tinh thần, y tá cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng khi nhìn kim tiêm đã cạn sạch, trong đầu cô dường như mơ hồ có chút ấn tượng tự nhủ đã tiêm xong, đã tiêm xong.

Vậy thì chắc là đã tiêm xong rồi!

Phượng Dương tỏ vẻ bủn rủn sau khi ra ngoài. Cô giáo Lâm nhìn thấy cũng không nghi ngờ gì. Ba người cầm theo phần cơm gà Teriyaki đi đến nhà ăn của bệnh viện, ở đó có ghế công cộng. Lúc này chắc cũng không có nhiều người, có thể ngồi ăn trong lúc chờ.

Lâm Tĩnh Vân mở nắp hộp cơm, không chút do dự gắp đùi gà vào bát Phượng Dương: “Ăn nữa đi, chạy nhiều máu như vậy phải bồi bổ một chút.”

Phượng Dương nói không cần. Vốn định trả lại thì Lâm Tĩnh Vân đã giữ tay cậu: “Cho em ăn thì ăn đi. Sao lại khách sáo với cô như vậy?”

Vì vậy Phượng Dương không thèm khách sáo nữa, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn, trong lòng có chút cảm động. Từ khi mẫu thân qua đời, không một ai trong gia đình quan tâm đến cậu ngoại trừ nhóc Hoa Thành.

Lâm Tĩnh Vân còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại thôi. Cô cảm thấy mình không nên nói thì tốt hơn. Dường như có một giọng nói trong tiềm thức đang nhắc nhở cô, đừng nói, người đối diện không thích bị người khác quấy rầy.

Đúng lúc này tiếng di động của Phượng Dương bất chợt kêu lên đã đánh tan suy nghĩ của cô.

Người gọi tới là Tề Trạch.

Buổi sáng lúc Tề Trạch nhắn tin cho Phượng Dương, Phượng Dương bảo hắn chuẩn bị quan tài. Sau khi đọc xong hắn suýt chút nữa bị làm cho tức chết, vô thức cầm điện thoại di động buột miệng nói: “Thằng chết tiệt!”

Kết quả lại bị giáo viên dạy thay nghe thấy, điện thoại liền bị tịch thu!

Tề Trạch phải thuê người viết bản kiểm điểm 1.000 chữ nộp xong mới được trả lại điện thoại. Ngay sau đó, hắn ta lập tức ấn số gọi điện thoại hỏi Phượng Dương có phải chán sống rồi không, còn dám gửi lại cho hắn tin nhắn như vậy!

Lớp thể dục của lớp hai là buổi sáng, còn lớp một bọn họ là buổi chiều. Trong tiết thể dục, hầu hết nam sinh đều đi chơi bóng rổ, nhưng ngay cả bóng rổ Tề Trạch cũng không muốn chơi. Anh rể phú nhị đại tương lai bị cướp mất, cộng thêm con cừu nhỏ ngày thường không dám nói một lời nào đột nhiên nhảy lên cắn hắn một cái khiến hắn rất tức giận!

Hiện giờ trong đầu Tề Trạch chỉ nghĩ tới một chuyện, phải xử Phượng Dương! Hắn phải để Phượng Dương biết ai mới là người định đoạt!

Tút… Tút… Tút…

Phong Dương liếc nhìn màn hiện điện thoại rồi cúp máy.

Tề Trạch bị khiêu khích hết lần này đến lần khác không khỏi sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu mở miệng chửi bới: “Tên khốn kiếp! Tên ngu ngốc mày dám cúp điện thoại của tao sao?!”

Có một người tên là Trương Thanh Kiệt hay chơi với Tề Trạch. Thấy vậy, hắn ta cũng kinh ngạc không thôi: “Mẹ kiếp, tên nhóc này dám nói chuyện với mày như vậy, không phải đầu óc bị úng nước rồi đấy chứ? Có cần phải đánh thêm lần nữa không?”

Tề Trạch cũng có ý định này, nhanh chóng gọi lại lần nữa.

Phượng Dương không muốn bắt máy, bởi vì thứ cậu khinh bỉ nhất chính là nói mà không làm. Lúc này Tề Trạch không có ở bên cạnh cậu, dù có chửi bới cũng không có tác dụng gì. Nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một số vấn đề, vì vậy liền bắt máy đáp một tiếng “Alo?”. Ngay sau đó, cậu liền nhanh tay bấm nút ghi âm.

Tề Trạch vừa nghe thấy tín hiệu điện thoại được kết nối đã không ngừng chửi bới: “Phượng Dương, con mẹ nó mày dám cúp điện thoại của tao sao?! Mày ngứa đòn đấy hả?”

Phượng Dương nói: “Cậu là ai?”

Tề Trạch: “Đừng có giả ngu! Tao là Tề Trạch! Tao nói này Phượng Dương, không ngờ gan của mày lớn vậy nhỉ, còn dám kêu tao chuẩn bị quan tài? Cho mày dùng hả? Có gan thì đêm này đừng trở về! Nếu mày còn dám trở lại, tao sẽ xử chết đồ ngu ngốc như mày! Đồ lẳng lơ cướp bạn trai…”

Phượng Dương mỉm cười, dứt khoát cúp máy rồi tắt điện thoại.

Tề Trạch còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tút tút kéo dài. Hắn cực kỳ tức giận, không cam lòng gọi điện thoại lại cho Phượng Dương. Kết quả Phượng Dương lại tắt máy, cơn tức giận lại càng bị kích thích. Vì thế chưa hết tiết dục hắn đã ra khỏi lớp, liên lạc với một tên côn đồ quen biết từ trước. Chỉ biết hắn ta tên là “Anh Lưu”, nhưng không rõ tên cụ thể của hắn ta là gì. Đây là người hắn quen trong phòng chơi bi-a, cũng có không ít thuộc hạ dưới tay.

Ngay khi điện thoại kết nối, Tề Trạch đã vội vàng nói: “Anh Lưu, là em, Tề Trạch đây. Tan học anh ra siêu thị phía sau trường đợi em một chút được không? Khi đến nhớ mang theo dây thừng. Nếu tiện, anh giúp em kiếm chút thuốc kích thích giúp em, em có chỗ cần dùng.”

Người được gọi là “Anh Lưu” bật cười nói: “Ồ, Tiểu Tề, ai khiêu khích em vậy?”

Tề Trạch nói: “Một thằng ngu!”

Anh Lưu nói: “Anh đang bận nên không ra ngoài được. Thôi, buổi tối anh sẽ nhờ người gửi đồ đến, chú mày cứ ra siêu thị lấy là được.”

Tề Trạch cảm ơn hắn ta rồi trừng mắt nhìn đồng hồ đợi đến lúc tan học.

Hắn chợt hối hận, vừa rồi không nên làm cho Phượng Dương sợ hãi mới phải. Nhỡ cậu sợ quá không dám đến, hắn biết trút giận lên đâu đây? Cho dù thế nào, lần này hắn nhất định phải xử tên nhóc đó, hơn nữa còn phải làm cho Cố Tử Dương chặt đứt tình cảm với cậu.

Hắn không tin với bộ dạng mặt mũi bị thương, thân thể rách nát, Cố Tử Dương còn có thể thích được Phượng Dương. Không phải Cố Tử Dương thích khí chất sạch sẽ thanh tú của Phượng Dương đó sao? Để xem sau chuyện này, Phượng Dương còn có gì khiến cho Cố Tử Dương thích mình được nữa?

Nghĩ như vậy, Tề Trạch cũng thấy dễ chịu hơn một ít. Hắn lại suy nghĩ về những gì sẽ làm với Phượng Dương sau khi tan học.

Lúc này, Phượng Dương cũng đã nhận được kết quả MRI và các kết quả kiểm tra khác. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cậu lấy một ít thuốc tiêu viêm rồi quay về trường.

Vốn dĩ Lâm Tĩnh Vân muốn cho Phượng Dương về nhà sớm nghỉ ngơi, nhưng Phượng Dương lại không chịu. Lâm Tĩnh Vân nghĩ rằng Phượng Dương về nhà cũng chỉ có một mình, lỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng không ổn nên cuối cùng không phản đối nữa.

Lúc ba người trở lại trường học thì đồng hồ đã chỉ 7 giờ 30 phút. Hiện giờ đang là giờ tự học buổi tối, bác sĩ trường học về thẳng phòng làm việc của cô ấy, Lâm Tĩnh Vân tiễn Phượng Dương trở lại lớp rồi gọi điện thoại cho giáo viên trực nói chút chuyện.

Các bạn cùng lớp nhìn thấy Phượng Dương đi vào đều không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Tề Trạch thấy các giáo viên không vào lớp, trên môi nở nụ cười âm u. Trước đó nhìn thấy Phượng Dương nhảy lầu hắn thực sự bị dọa sợ, lúc đó còn lo tên nhóc này có chuẩn bị từ trước. Thế nhưng bây giờ hắn không hề sợ hãi chút nào. Không phải chỉ là một tên nghèo rách mồng tơi không tiền không quyền sao, sợ cái gì? Nếu lá gan Phượng Dương lớn hơn thì cậu cũng đã không nhảy lầu tự sát.

“Phượng Dương này, sao cậu không về nhà nghỉ ngơi?” Lớp phó học tập lo lắng hỏi khi thấy Phượng Dương đi qua chỗ mình.

“Tôi sợ rằng nếu tôi về nhà, đêm nay sẽ có người không ngủ được.” Phượng Dương cong môi nhìn sang Tề Trạch. Cậu và Tề Trạch ngồi cùng một hàng nên ngày nào cũng đi chung một lối đi. Cậu ngồi ở hàng thứ ba, còn hắn ngồi hàng hai từ dưới đếm lên. 

“Ai không ngủ được?” Có người tò mò hỏi.

Phượng Dương không nói gì mà đi qua chỗ ngồi của mình thẳng tiến đến bên cạnh Tề Trạch. Dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn cùng lớp, “Rầm!” một tiếng, cậu đạp lên ghế của Tề Trạch. Không biết cậu đã dùng bao nhiêu sức lực, chỉ thấy chân ghế của hắn đã lập tức gãy nát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play