Thời điểm vừa mới về đến cổng Cố gia, Phổn Sát vẫn như cũ mặt dày bám theo. Cô có đuổi thế nào anh ta cũng không chịu rời đi, hai người ở trước cổng nhà cãi cọ nhau qua lại.
Cố Tư Vũ cố gắng kiềm chế bản thân không nổi nóng, cô khôi phục tinh thần bình thường, vươn tay trước mặt Phổn Sát đòi túi "Trả lại cho tôi mau lên, tôi còn phải vào ăn cơm."
"Ta giúp cô đem túi vào nhà." Phổn Sát không để cô với được chiếc túi trên tay mình, thản nhiên nói, ánh mắt xám tro thanh thấu có mang theo hàm ý làm nũng "Ta đói bụng."
Mặc dù ở buổi dạ tiệc cô cùng Tri Tiết ăn chút đồ ăn nhưng vẫn không đủ no bụng, bất quá anh ta đói thì anh ta đi kiếm cái gì ăn mặc xác anh ta, hoàn toàn không liên quan chút nào đến cô.
"Anh kêu than với tôi làm gì? Mau đi đi." Cố Tư Vũ bực mình nói, không muốn cùng anh ta tiếp tục dây dưa cùng một chỗ, nhanh chóng đuổi người.
Trái lại Phổn Sát mặt dày tám tấc, ung dung như không nghe thấy cô nói gì trực tiếp bước qua muốn đường đường chính chính đi vào trong nhà.
Cố Tư Vũ nghẹn cục tức ở cuống họng, không thốt nổi nên lời.
Cô vội vàng chạy theo đằng sau kéo tay anh ta lại "Tôi còn không mời anh vào nhà, anh tự nhiên như vậy là sao hả?" Cô không muốn cùng cái con người tính khí thất thường này không rõ ràng dây dưa qua lại, cướp cái túi của mình trên tay anh.
Phổn Sát sải chân dài bước vào cửa nhà, cô làm mọi cách vẫn không sờ tới được túi trên tay anh, thanh điệu anh cợt nhả nói "Cha mẹ cô từng nói ta muốn đến khi nào thì đến, đừng cản ta, ta vào nhà cha mẹ cô ăn cơm chứ không phải vào nhà cô."
Cố Tư Vũ thật sự sắp bị Phổn Sát bức tới mức muốn điên lên rồi, cô siết chặt quai hàm tức giận quát ầm lên "Tôi với anh không phải thân thích, bây giờ chủ tử của anh không còn nhớ tôi coi như anh hết trách nhiệm rồi, anh làm phiền tôi làm cái gì hả?"
Bước chân Phổn Sát ngay lập tức liền ngừng lại, anh xoay người đối diện với ánh mắt phừng phừng lửa giận của cô.
"Anh đừng có tỏ vẻ như mình quên sạch sẽ thế, chuyện ở sân golf hồi trước anh sỉ nhục tôi không bỏ qua cho anh nhanh như vậy đâu." Cô phun hết ra toàn bộ bức bối trong lòng mình.
"Ta chỉ muốn tốt cho cô, cô xem tên đó nham hiểm thủ đoạn, khiêu khích ta trước. Ta chỉ dạy dỗ hắn một chút hắn lại nhân cơ hội đó làm cô hiểu lầm ta."
Cố Tư Vũ nhắm mắt, hít sâu một hơi áp chế bực bội trong lòng mình "Cho nên anh chỉ muốn tốt cho tôi?"
Phổn Sát gật đầu "Đúng."
"Nhưng tôi với anh vốn không phải loại quan hệ có thể can thiệp vào cuộc sống cá nhân của nhau, đúng chứ?"
Cô nhìn anh ta, nói tiếp.
"Coi như là anh muốn tốt cho tôi cũng đừng làm tổn thương bạn bè của tôi, hôm đó nếu như tôi đến chậm một bước chỉ sợ rằng anh đã thành công phế chân bạn tôi đi, cả đời không đứng lên được nữa."
"Cô khi dễ ta hả? Ta nói cho cô biết, ta đối với người khác không nhân từ như vậy đâu." Phổn Sát hạ thấp giọng làm ra vẻ mình bị uỷ khuất gì nhiều lắm.
Khi dễ anh ta? Cô còn làm được khả năng này à?
Phổn Sát nhìn chằm chằm mặt cô, anh nói tiếp "Ta khẳng định cái tên đó không phải hạng người tốt đẹp gì."
Cố Tư Vũ không muốn tiếp tục đôi co với anh ta, cái con người ngang ngược không nói lý lẽ như vậy tiếp tục phân đúng sai chỉ làm cô bực mình thêm. Cô mặc kệ anh ta muốn làm cái gì thì làm, tiến lên nhấn chuông báo cửa.
Dường như là trong nháy mắt sau khi cô nhấn chuông báo, cửa lớn mở ra. Thân hình đàn ông cao lớn đứng ở cửa chính, ánh mắt dừng lại trên người Cố Tư Vũ.
"Anh hai, về từ lúc nào vậy." Cô tuỳ tiện hỏi.
"Anh làm con trai ngoan ở nhà cả ngày đó cô nương, đâu có như cô đi lêu lổng giờ này mới chịu về nhà chứ." Cố Tư Cảnh nhướn mày nói.
"Xí..." Cố Tư Vũ bĩu môi coi thường lời nói của anh, cô bước chân vào nhà.
Cố Tư Cảnh nhìn Phổn Sát đứng phía sau liền lịch sự mỉm cười một cái "Đến ăn cơm à?"
"Ừ." Phổn Sát gật đầu.
Phổn Sát đi theo sau Cố Tư Vũ vào trong rồi thuận tiện đóng luôn cánh cửa lại.
"Tốt rồi, mau đi vào đi, nhà tôi ăn muộn." Giọng nói Cố Tư Cảnh rất thanh, nghe cực kì thoải mái, không tương xứng với vẻ ngoài có chút ngạo mạn của anh.
Nhà ăn.
Mẹ Cố đang sắp bát đũa trên bàn, cha cô thì ngồi ở một bên đọc báo. Nghe thấy tiếng bước chân truyền vào thì ông liền ghé mắt nhìn, mỉm cười hiền hoà.
"Tiểu Vũ, về rồi à con?"
Cố Tư Vũ thuận tay kéo ghế ngồi xuống, cầm cốc nước lọc uống sạch một hơi mới trả lời ông "Vâng ạ."
"Buổi tiệc thế nào?"
"Rất tốt ạ." Cô mỉm cười đáp.
"Cái cái cậu đến đón con đi đâu? Sao không mời người ta vào ăn cơm?" Mẹ Cố bưng ra mấy món ăn đặt trên bàn, dịu giọng hỏi cô.
"Anh ấy có việc đột suất cho nên không cùng con đi về." Hiện tại không thấy Tri Tiết liên lạc, không biết anh ta còn đang vui chơi ở chỗ nào nữa.
"Ra thế." Mẹ Cố gật đầu mới chú ý tới Phổn Sát đứng sau lưng cô "Ây, cậu trai trẻ, bạn của Tiểu Vũ à, mau vào ăn cơm nào."
Phổn Sát cười ấm áp "Vâng."
Cố Tư Cảnh cũng ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô "Tiểu Vũ, em nghe chuyện Cố Kiều mất tích chưa?"
Cố Tư Vũ hơi giật mình một chút, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến việc này. Cố Kiều mất tích nhiều tháng nay không có người đi tìm cô ta, gia đình cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Cố Kiều cho nên chính là lạnh lùng không thèm quan tâm.
Cô ta thường xuyên đi qua đêm không về nhà, có lần còn đi liền một mạch vài tuần không có mặt ở lớp học. Cho nên thời điểm hiện tại cô ta mất tích mà không ai biết chuyện này thì cũng bình thường mà thôi.
"Em không biết." Cố Tư Vũ cúi mặt, gắp thức ăn vào trong bát.
"Con bé Cố Kiều này không biết là đi đến chỗ nào qua đêm bị người ta hãm hiếp rồi, hôm trước cảnh sát khu vực mới tìm thấy cô ta bên cạnh trại chó trong núi sâu. Không mang quần áo, cả người thương tích, tay chân đều bị đánh cho tàn phế hết." Mẹ Cố thương xót nói "May mắn mà không mất mạng."
"Đều tại nó không nghe lời chúng ta, giao du cùng những thằng chẳng ra gì thâu đêm suốt sáng. Tuổi còn nhỏ như vậy không thể nào trị được, bây giờ gặp chuyện thì sáng mắt ra chưa."
Cha cô lắc đầu ngán ngẩm.
"Hiện tại nhà chúng ta đã đưa nó về bệnh viện khôi phục sức khoẻ, nhưng nó không biết điều liên tục đuổi người." Cố Tư Cảnh ăn một miếng rau muống xào tỏi, nói tiếp "Nằm một chỗ không thể tự mình chăm sóc bản thân mình thì thôi đi, nó còn muốn làm loạn đòi chết."
"Nhà chúng ta mời bác sĩ tâm lý đến chẩn đoán nó bị tổn thương tâm lý nặng nề, cũng đành chịu thôi, không biết là đã bị kẻ nào hãm hiếp thành ra như vậy..."
"Không nói đến chuyện này nữa, mau ăn cơm, ăn cơm..." Mẹ Cố xua xua tay.
Cố Tư Vũ nghe đến đây im lặng không nói gì cũng phần nào hiểu được, Cố Kiều còn giữ được mạng sống là tốt rồi. Rơi vào tay Tu Thần Khước đều phải nhận kết cục thảm khốc nhất, tự trách mình không làm cách nào cứu được cô ta.
Phổn Sát ngồi kế bên liếc mắt nhìn cô một cái.
Mẹ Cố xới cơm ra bát đưa đến trước mặt cô, khắp nhà ăn mọi người rôm rả nói chuyện. Ngoài ra còn có tiếng đũa va chạm phát ra âm thanh nhỏ.
Cố Tư Vũ chuyên tâm ăn cơm, trong đầu suy nghĩ rốt cuộc thì Cố Kiều kia đã trải qua những chuyện gì kinh khủng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT