Kết thúc buổi đấu giá quá ba mươi phút vẫn chưa trông thấy mặt mũi Tri Tiết đâu cả.
Cái người này rõ ràng là để quên cô ở đây đi chơi chỗ nào đó rồi, Cố Tư Vũ gọi cho anh ta bốn cuộc điện thoại một cuộc anh ta cũng không có nghe máy. Liền đó cô nhắn cho Tri Tiết một cái tin nhắn cũng chưa thấy người hồi âm lại.
Cố Tư Vũ lại nhìn xuống dưới sàn đấu giá Adam cùng Hắc Huyền Bạch ở một bên bàn giao vật phẩm, nhóm người Lôi Báo cùng Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ cũng qua hết bên đó. Chính mình ngồi trên khán đài bao gồm Tu Thần Khước và Lãnh Ly, cái loại tình cảnh như thế này thật khiến cho cô không thoải mái.
Cô thuận tiện đưa mắt nhìn qua một cái, lại thấy Lãnh Ly kia vẻ mặt tự đắc hướng mình đặt lên. Trong lòng Cố Tư Vũ có một chút cảm giác tổn thương tự trọng, mặc dù cô biết tính cách Lãnh Ly này ngạo mạn tự cao như vậy, nhưng mà cái loại ánh mắt kia nhìn cô, thật sự làm cho cô cảm giác thấy vô cùng bất tiện cùng không thoải mái.
Nếu mà Tu Thần Khước không có ở bên ấy, cô đã trực tiếp mắng vào mặt Lãnh Ly rồi. Nhìn cô làm gì hả? Cô cũng không phải minh tinh màn ảnh, nhìn cũng không thu phí có được chưa.
Cô tự đánh giá mình nhẫn nại không tệ, đeo túi xách sang một bên vai. Đứng dậy, liền phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô chính là không chịu nổi kiểu ngột ngạt kia lâu thêm được nữa.
Tu Thần Khước kéo sự chú ý qua, nhìn Cố Tư Vũ.
Hắn thật ra muốn tặng cái vòng kia cho cô, nhưng mà không có cách nào để mở lời. Hắn với cô không quen biết, không lâu hồi trước còn chính mình đuổi cô ra khỏi Tu gia, bây giờ hắn nói tặng cô đồ vật, cũng tính là quá phi lý đi...
Trầm mặc một hồi lâu, vẫn không biết nên nói với tư cách gì để tặng đồ vật cho cô. Tu Thần Khước hơi nhăn mi, hắn thu hồi ánh mắt xong cũng không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa. Để tìm cái cớ hợp thức hoá rồi tự tay hắn tặng nó cho cô cũng không muộn.
Lãnh Ly bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn theo bóng lưng Cố Tư Vũ, mở miệng nói, thanh âm trong trẻo "Có cần tôi đưa về hay không?" Có người ngốc mới không nghe ra lời lẽ mỉa mai của cô ta.
Bước chân Cố Tư Vũ dừng một chút, nhưng cũng chỉ là ngừng chốc lát liền lại bước đi xuống phía dưới khán đài.
Lãnh Ly hừ lạnh, xong cũng không thèm quan tâm cô.
"Em biết người này?" Tu Thần Khước chỉ là tuỳ tiện hỏi qua.
Lãnh Ly vui vẻ ôm cánh tay Tu Thần Khước, ngọt ngào đáp lời "Cũng không tính là biết, anh yêu, không cần quan tâm quá nhiều." Ả ta một mặt không muốn hắn để tâm đến Cố Tư Vũ rồi nhớ ra việc gì không nên nhớ, kế hoạch của ả coi như bỏ "Hiện tại em chỉ muốn nhanh chóng cùng anh công bố chuyện trọng đại kết hôn a..."
Tu Thần Khước không nói gì, mặc cho Lãnh Ly muốn suy nghĩ thế nào thì suy nghĩ. Hắn không phải không cân nhắc vấn đề cô nói, hắn cũng không quá quan trọng hôn nhân. Nhưng mà có điều người phụ nữ kia thành công kéo sự bận tâm của hắn, vẫn là nên chờ cho Lục Thiếu Sơ khôi phục trí nhớ giúp rồi tính sao thì tính.
"Theo như ý em." Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Cố Tư Vũ đi xuống được đến cửa, nhẹ thở ra một hơi, không tính toán dây dưa cùng cô ta, ghé qua đại sảnh chào hỏi qua nhóm người Adam cùng với Lôi Báo rồi chính mình rời khỏi.
Cô đứng trước thang máy, còn chưa kịp nhấn cái nút thang máy đi xuống dưới tầng triệt thì cửa thang máy vừa vặn mở ra, Thẩm Kiêu từ trong thang máy ôm bụng bước ra ngoài, mặt mũi nhăn nhó, thấy cô liền tươi cười nói "Ấy, Cố tiểu thư nhanh như vậy đã trở về rồi à?"
Cố Tư Vũ gật nhẹ đầu bịa bừa ra một lý do "Ở nhà tôi có chút chuyện cho nên đi về." Sau đó lại nhìn bàn tay Thẩm Kiêu đang gắt gao ôm chặt bụng, mới hỏi "Anh làm sao vậy? Có phải bệnh rồi không?"
"Không bệnh không bệnh, tôi hồi vừa rồi ăn nhiều đồ ăn vặt quá cho nên đau bụng đi ngoài." Thẩm Kiêu xua xua tay nhăn mặt nhăn mũi nói. Xem bộ thực sự không ổn chút nào.
"Thế có cần thoa dầu không? Tôi có đem theo dầu."
"Aida, thực sự không cần đâu. Xem tôi thân nam nhân cao lớn như vậy, chẳng qua ăn nhiều quá cho nên đau bụng chút xíu mà thôi. Cô mau đi vào trong, thang máy mở rồi." Thẩm Kiêu nói xong đứng nhìn cô vào thang máy nói lời tạm biệt. Đợi cho cửa thang máy bị đóng cậu ta mới hướng trong trung tâm yến tiệc trở về.
Đi được một nửa liền ôm bụng nhăn nhó.
"Thật đau chết lão tử rồi..." Từ nay về sau cậu ăn mọi thứ trừ hạt mứt ra mới được, mà không, hạt mứt thực sự rất ngon nha. Hợp với khẩu vị như vậy không thể bỏ, lát nữa hết đau bụng phải ăn thêm vài gói nữa.
Cố Tư Vũ ra khỏi Calibhoe, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, thời tiết kém có gió lạnh, lại lôi máy điện thoại ra nhìn màn hình. Tri Tiết vẫn chưa quay trở lại, cô thu thập xong tâm tình vội vàng hướng trạm xe cách đó không xa mà đi đến.
Vừa mới đi được mấy chục bước, một chiếc xe Royce liền ghé sát lề đường thắng lại chắn trước mắt cô, cửa sổ phía trước kéo xuống, khuôn mặt quen thuộc với vết sẹo hoa ngũ lá mê hoặc muốn chết người không đền mạng của Phổn Sát xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Vừa thấy anh ta, Cố Tư Vũ đầu óc không cần suy nghĩ thêm gì cả, lấy tốc độ cực nhanh bước đến hướng trạm xe bên kia đi đến.
Chiếc Royce màu đen đắt tiền đi theo sau chân Cố Tư Vũ không nhanh không chậm. Phổn Sát ở bên trong xe ngó đầu ra nhìn cô nói với theo "Lên xe đi, ta đưa cô trở về Cố gia."
Cố Tư Vũ căn bản vẫn vì ghi thù chuyện lúc trước cho nên không rảnh để ý anh ta, đi ở bên vỉa hè đường, mục đích đến trạm xe đằng kia. Ai cần ngồi chung xe cùng anh ta? Cô có đi đầu xuống đất cũng không cam tâm tình nguyện, lúc trước không những cưỡng hôn cô còn mắng cô là loại con gái nhiều khoang tim. Không thèm tìm anh ta tính sổ, anh ta còn tự mình đưa người đến trêu tức cô chắc?
Cô phòng bị Phổn Sát không chừng xem anh như tội phạm trốn trại, một chút đều không muốn cùng anh ta nói chuyện qua lại. Ngồi lên xe anh ta có mà ngốc, con người này nói không chừng còn đem cô bán đi mất.
Phổn Sát vẫn như cũ lái xe chậm rì rì ở trên đường đi sau bước chân của cô, thanh âm trầm trầm của anh ta truyền đến bên tai Cố Tư Vũ "Thật sự muốn đi xe buýt à?"
Tuy nhiên Cố Tư Vũ một chút xíu cũng không thèm để ý tới anh ta. Bệnh thần kinh không nói chuyện cùng, rảo bước nhanh hơn đi về hướng trạm xe buýt, đồng thời đúng lúc xe buýt chạy qua. Cố Tư Vũ liền vẫy xe ngừng lại.
Đang chuẩn bị đi lên xe thì Phổn Sát từ trên chiếc Royce rốt cuộc không nhịn được nhảy xuống bắt lấy cổ tay cô, rồi cẩn thận kéo túi trên vai cô xuống cầm qua "Ta giúp cô cầm."
"Phổn Sát, anh rốt cuộc làm phiền tôi vì cái gì?" Cố Tư Vũ trừng mắt nói lớn "Anh liền đi theo ông chủ anh bảo vệ chu toàn, đừng có quấn lấy tôi!"
"Có hai tên kia theo cùng, ta không cần lúc nào cũng bên cạnh phục tùng." Phổn Sát nhún vai, anh ta không cho là cô nói đúng, ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt đang phừng phừng tức giận kia của cô, đáy mắt anh không sóng không gió liền đó gợn lên chút ấm áp, thanh âm đều đặn "Muốn đi theo cô, không được à?"
Trong lòng Cố Tư Vũ sắp bùng nổ đến nơi rồi, lửa giận trong đôi mắt sáng như sao của cô phừng phừng cháy lớn "Tôi không có cái vinh dự ấy, đề nghị anh lăn càng xa tôi ra càng tốt!" Anh ta lại làm như không có chuyện gì muốn đi theo cô? Là cái hạng người gì mới được.
"Ta không lăn, ta hiện tại muốn theo cô." Phổn Sát nghiêm thật đáp.
Cố Tư Vũ trợn trắng mắt, thật là bị anh ta chọc cho tức chết đi được rồi, cô hận không thể một cước đạp anh ta lăn xuống dưới cái cống kia, nhưng mà dáng dấp sức khoẻ lớn như vậy cô có đạp hàng trăm cái anh ta cũng chưa chắc đã lung lay chút nào. Nhìn tới bộ dạng Phổn Sát ăn mặc kỳ quái, một cái áo thụng liền mảnh màu tím dài đến tận mắt cá chân cùng với cái xiềng nhỏ đeo ở cổ, không để ý một chút đã đông người nhìn qua hướng này tò mò lắm chuyện. Nếu như bị người quen thấy lại đồn ầm chuyện nhảm cho mà xem.
Cô cố gắng để cho bản thân bình tĩnh một chút "Được được, anh muốn làm gì thì làm. Mang túi trả lại cho tôi, tôi phải đi về Cố gia."
"Ta không phải đi xe sao?" Phổn Sát cầm túi xách của cô nhấc lên cao, Cố Tư Vũ muốn với cũng không với được. Chiều cao khiêm tốn là một cái tội.
Cố Tư Vũ nghiến chặt răng, mi mắt run run vì giận, giây kế tiếp nhịn không được vung chân, thẳng tắp đá vào ống đồng Phổn Sát một cái thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT