Mọi người trên ghế lô nín thở xem xong một màn này, ai nấy trợn ngược mắt bày ra biểu cảm không thể tin nổi.

Phải biết rằng Tu Thần Khước từ xưa tới nay dị ứng phụ nữ, hơn nữa lại càng không ưa gì sự đụng chạm. Bây giờ lại ở trước mặt bao nhiêu người bọn họ ăn thức ăn cô ta bóc, loại chuyện hi hữu này đánh chết cũng không ai tin, nhưng bất quá người phụ nữ này có khả năng là Tu phu nhân tương lai a.

Cố Tư Vũ dè dặt thu tay về, bấm bấm đầu ngón tay còn hơi ấm của mình "Có ngon hay không..." nói xong cô còn cẩn thận ngước nhìn người đàn ông đối diện mình mấy cái nữa.

Tu Thần Khước từ tốn nhai quả nho trong miệng, giống như là đang thưởng thức sơn hào hải vị khiến người khác phát sốt ruột. Trải qua hơn ba phút đồng hồ, hắn trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi trả lời "Nho chua."

Phi a, chua cái gì mà chua? Đây chính là nho đen đó được chưa? Cô cố gắng nặn ra nụ cười vặn vẹo, hắn như vậy mà muốn trêu đùa cô.

Thẩm Kiêu đối diện đứng bên cái ghế lô không nhịn được nhổ hạt điều trong miệng ra "Anh Tu, là anh không muốn bọn tôi đem nữ nhân đến cùng, bây giờ lại chính mình hưởng phúc lợi được nữ nhân chăm sóc, anh nói xem công bằng ở đâu hả?" Quanh yến tiệc đây bao nhiêu nhân vật vô tội bị cho ăn no một bụng thức ăn chó rồi.

Tu Thần Khước nhàn nhã ngả lưng dựa vào thành sa lon, nhấc mi nhìn cậu ta một cái "Tôi chính là công bằng."

Thẩm Kiêu không còn gì để nói, được rồi, hắn là trời, hắn nói cái gì thì đều đúng. Bất quá cậu ta không phục, con mẹ nó, cái người đàn ông này thật nhiều tiềm chất của hôn quân.

Bên cạnh dù có bao nhiêu người chỉ hận không nhét được hết mỹ nhân khắp Kinh Đô này vào lòng hắn hắn cũng bày ra bộ dáng dù trời có sập cũng chẳng liên quan tới mình.

Thậm chí còn đối với động vật giống cái từ khoảng cách nửa mét đá văng đi, bình thường cậu ta mới chỉ nghe lời đồn đại Tu Thần Khước sủng hạnh duy nhất một nữ nhân, bây giờ tận mắt chứng kiến hắn ngoan ngoãn để cho cô gái kia đút nho, thậm chí còn vô cùng thưởng thức, đúng là đại khai nhãn giới.

Lục Thiếu Sơ xoa xoa gọng kính vàng trên sống mũi, trầm ngâm thám thính trên người Cố Tư Vũ hồi lâu không rời mắt đi.

Cô gái này nhát gan như thế, bình thường như thế, lại có khả năng khiến cho Tu Thần Khước sủng tận trời. Quả là bản lĩnh đầy mình, một thân khí chất.

Cố Tư Vũ cảm giác sống lưng lạnh toát, thần kinh đều bắt đầu tê dại, trên da dầu mình đau đớn một hồi.

Nếu cô chính tai nghe được những lời kia khẳng định phản ứng đầu tiên chính là quát vào mặt bọn họ, tầm bậy a, cô cái gì mà bản lĩnh? Cái gì mà được Tu Thần Khước sủng tận trời? Hắn sủng hạnh cô mới lạ đấy, lần trước còn suýt chút nữa bóp chết cô ngay trước mặt bao nhiêu con người a.

"Cô gái này, cũng tự mình giới thiệu qua một chút đi?" Hoắc Bắc Cảng nhịn không được tính tò mò, ở trên người cô đặt lên ánh nhìn truy cứu.

Cố Tư Vũ giật mình "A" lên một tiếng, vội vàng lui về ngồi ở phía trên ghế lô cách Tu Thần Khước khoảng cách xa.

"Ừm... hân hạnh gặp mọi người, tôi là Cố Tư Vũ, đang theo học đại học năm hai ngành kinh tế a..." Cô ấp úng thật lòng trả lời.

Lôi Báo sờ cái cằm mình, nhướn mày nói "Là như vậy à? Nhưng mà, cô với lão Tu đây là mối quan hệ gì thế?" Anh đã sớm nhận ra cô chính là người phụ nữ mấy tháng trước còn cùng Tu Thần Khước gọi Video Call với nhau. Tu Thần Khước cái tên khốn lạnh hơn băng thiên tuyết địa đó, ở trước mặt anh phát bao nhiêu cẩu lương rồi.

Mối quan hệ thế nào nhỉ? Ngay cả chuyện này cô cũng không biết nữa...

Cố Tư Vũ len lén quan sát biểu cảm của Tu Thần Khước, hắn ngồi trầm tĩnh một chỗ, không nói, như là câu chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.

Cô mím cánh môi mỏng, căng thẳng vặn chặt vạt váy dưới thân, bế tắc không biết trả lời như thế nào mới phải. Chẳng lẽ thật sự nói rằng cô bị hắn ép bức ở bên cạnh? Hay là nói cô với hắn đang trong quan hệ yêu đương? Việc này khả năng không nên thừa nhận bừa, nhất là bây giờ hắn chưa nhớ ra cô là ai.

"Chỉ là loại quan hệ tầm thường mà thôi, không đáng để tâm đâu." Cô cười gượng gạo đáp.

"Ồ..." Lôi Báo gật đầu như đã hiểu, cũng không truy cứu quá sâu vấn đề.

Nhưng mà có tin lời của cô mới lạ đấy, loại quan hệ tầm thường mà Tu Thần Khước có khả năng để cho hai người phát sinh tiếp xúc à? Phải biết rằng hắn là loại người không nhiều nhục dục, phụ nữ đối với hắn đừng nói là cùng trò chuyện vài câu, đến gần hắn nửa mét hắn liền chán ghét tránh xa.

Anh cho rằng Cố Tư Vũ không muốn trả lời vấn đề này chẳng qua vì quá nhạy cảm, không thích nhiều lời.

Thẩm Kiêu bên kia còn chưa từ bỏ ý định đào sâu vào câu chuyện thêm, cậu ta tiếp tục ăn hạt điều trên bàn, vừa nhai vừa nói.

"Kia cô nói quan hệ tầm thường, vậy thì ngay cả chuyện nam nữ hai người cũng chưa làm qua à?"

Cậu ta vừa dứt lời, Cố Tư Vũ liền ngẩn ra. Bàn tay vô thức siết chặt, nhưng lần này lại không có trả lời câu hỏi.

Nhìn nét mặt của cô Thẩm Kiêu phần nào cũng đoán được ra quan hệ hai người thật sự đã đi tới bước nam nữ chung đụng, ngẫm lại thì làm gì không có được chứ? Tu Thần Khước vị nhân vật lớn này mang theo một người phụ nữ bên cạnh mình bốn năm, còn chiếu cố cô ta, nghe nói sủng ái cái vị cô nương này tận trời thì làm sao có thể chưa phát sinh qua quan hệ? Người khác nghe, cũng là thấy vô cùng phi lý đi...

Cậu ta lại nhìn đến người đàn ông gần mức tuyệt phẩm ngồi yên lặng uống rượu ở kia, tưởng tượng đến dáng dấp hoàn mỹ cùng một cái cô gái chưa trưởng thành làm chuyện nam nữ, đúng là không tin nổi mà.

Người đàn ông như anh Tu, thế nào lại thích đồ ăn bình đạm như thế chứ?

Tu Thần Khước hơi nhíu mi tâm, nghiêng đầu nhìn Cố Tư Vũ một cái, trên nét mặt biểu đạt ý tứ không mấy vui vẻ.

Chẳng qua là chính bản thân anh cũng không biết mình rốt cuộc không vui vẻ vì chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play