Trình Thần từ đầu chí cuối trên môi anh đào vẫn chứa nụ cười đẹp như cũ, ngọn đèn neon hắt ánh sáng nhàn nhạt lên khuôn mặt anh khiến các góc cạnh như được đánh khối, nhất là mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm hun hút như bầu trời về hạ của anh luôn khiến người khác giới phải nhất thời mê mẩn. Cố Tư Vũ cũng không ngoại lệ, nhìn chằm chằm anh một hồi, đại khái cái nhan sắc kia quá là thu hút đi?
Chỉ là sau một thời gian kéo dài như thế, đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến, mà không phải một người mà là hai người, hơn nữa nam nhân kia còn vô cùng quen thuộc.
Người phụ nữ nọ trang phục lộng lẫy bước đến bàn ăn, vốn là Cố Tư Vũ sẽ không chú ý cô ta, nhưng mà thời khắc này tâm trí chính mình đổ về bên ấy. Đơn giản bởi vì, nam nhân kia không ai khác chính là người cô từng yêu thương nhiều năm, mối tình đơn thuần thanh khiết của tuổi học trò.
Tử Sâm!
Anh ấy thế mà lại ở chỗ này cùng một nữ nhân, nửa năm nay không gặp anh chắc là anh cũng đã có người mới...
Cô đã từng suy diễn ra rất nhiều loại hình chạm mặt, nhưng mà có nghĩ thế nào cũng không ra cảm xúc của mình dành cho anh đã không còn giống như trước kia nữa, bất quá cũng chỉ là có chút gì đó nuối tiếc.
Tri Tiết trông thấy cô không chú ý đến mình, cũng thuận theo hướng nhìn của cô quay qua, anh cúi đầu liếc cô một cái, lại tiếp tới đánh mắt về hướng đoàn người bên kia.
Anh hơi nhăn lông mày kiếm bày ra bộ dáng không mấy vui vẻ "Bất quá cũng chỉ là một người đàn ông Trung Đông đã chững tuổi, lại kéo được hồn phách cô đi, tôi đây không có ma lực như vậy à?"
Cố Tư Vũ thu tầm mắt, xua xua tay "Tôi không có nhìn người ta."
"Không có?"Tri Tiết nhẹ hửm một tiếng, nhéo cằm mềm của cô đối diện với mặt anh "Không có mà hồn phách lạc tận miền nào rồi, xem kìa, tôi không nghĩ tới cô lại mê trai đâu."
"Tầm bậy, bên cạnh tôi còn thiếu nhiều mỹ nam à? Mà mỗi người đều rất xuất chúng nhé, so với người đàn ông Trung Đông kia đẹp gấp bội lần." Cố Tư Vũ đánh nhẹ lên tay anh một cái, nghĩ thế nào lại ra cô nhìn tên kia?
Mà cô cũng chỉ nói sự thật thôi, tính riêng Tu Thần Khước chỉ số sắc đẹp phong tình vạn chủng ra, còn có Phổn Sát đào hoa đẹp trai, thư ký thân cận Adam, anh em Hắc Huyền Bạch. Tứ đại hộ pháp này bên cạnh hắn ta đều toàn là những con người cực phẩm có nội hàm, đa tài, và vô cùng điển trai nha.
Cô ban nãy nhìn về phía đối diện có một người đàn ông Trung Đông đứng giao tiếp cùng vài người, vóc dáng cao lớn chững chạc, để râu quai nón. Cô cho rằng Tri Tiết hiểu lầm cô ngắm hắn ta đi, cũng quá coi thường gu thẩm mĩ của cô rồi.
"Thế cô đang nhìn ai?" Anh ta nhướn lông mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói.
Cố Tư Vũ múc một muỗng vi cá ăn vào trong miệng, chậm chạp đáp "Đằng kia, người tôi nhìn chính là người đó đó, trông thấy không hả? Đứng bên cạnh cô gái xinh đẹp kia kìa..." Xong đồng thời hất cằm qua.
Tri Tiết theo hướng cô chỉ trông qua, liền thấy nam nhân tuấn tú khôi ngô cùng một cô gái, nhưng mà bất quá tên này so ra với anh mất màu bao nhiêu "Nói dối không tốt đâu."
"Ây, anh lại không tin? Anh ấy là mối tình đầu của tôi học cùng trường cấp ba, sau này lên đại học vẫn duy trì quan hệ." Cố Tư Vũ nhăn lông mày, ăn thêm một ngụm tổ yến "Bất quá tôi có lý do riêng mới phải chia tay."
Tri Tiết như đã hiểu thông, nhìn Tử Sâm đứng bên kia thêm một hồi lâu "Thì ra là như vậy."
Tử Sâm cùng cô gái kia gắp thức ăn, mắt vô tình nhìn thoáng qua không gian chung quanh bỗng bắt gặp đạo bóng dáng quen thuộc phía xa kia.
Anh hết hồn, cho rằng mình nhìn lầm, dùng mu bàn tay xoa xoa hai bên mắt rồi mới tiếp tục quay qua...
Kia, cô gái cùng một người nam nhân bên đó ăn uống hăng say, hai người nói cười thật tự nhiên, trên mặt cô gái càng thêm vui vẻ mấy phần.
Thế giới thật tròn, anh còn có ngày có thể gặp lại cô.
Tử Sâm vô thức cuộn chặt bàn tay, nam nhân kia chắc là hôn phu của cô rồi? Cùng ăn uống với nhau như vậy, thời gian nửa năm anh chật vật không quên được cô. Còn cô thì như thế nào? Chắc là một chút nhớ nhung anh cũng không có.
"A Sâm, anh làm sao vậy?" Nữ nhân bên cạnh lôi kéo tay anh, giọng nói nhu tình vang lên.
Tử Sâm còn vẫn đang thất thần một lát cho tới khi nữ nhân kia gọi lần hai anh mới bất tri bất giác hoàn hồn về xác, cực lực kéo chủ ý của chính mình về.
Cuộc tình đầu đời cũng đã kết thúc, duyên phận hết, bên anh bây giờ cũng đã có một người để mình yêu thương rồi.
Anh thiết nghĩ, cũng chỉ là còn chút vấn vương cô, nhưng mà trong lòng mình lại không có chút nào dễ chịu cả.
"Không sao hết, anh nhầm người quen, Tiểu Tiếu, muốn ăn gì nào? Anh giúp em lấy qua..."
Bên này, sau khi ăn xong mấy món Tri Tiết đưa cho cô bụng đã có chút no căng, liền đứng dậy ở trên ghế nói với Tri Tiết ngồi chờ cô đi vệ sinh.
Vừa bước vào bên trong nhà vệ sinh, cô đã cảm thấy số mình hôm nay thật là đen đủi. Rốt cuộc lúc ra khỏi cửa bước chân nào vậy?
Một nhóm nữ nhân vừa trò chuyện vừa nện giày cao gót đi đến, Cố Tư Vũ chỉ cần phác qua cũng dễ dàng nhận ra bọn họ chính là mấy ả hoa khôi học cùng trường đại học của cô. Bọn họ luôn tìm tới cô gây chuyện, trước khi trùng sinh, cô nhớ một trong số họ đã từng chứng kiến cô đuối nước chết mà không thèm cứu đấy.
Cô cũng không muốn chuốc lấy đám phiền phức này liền hết sức mà tránh, đứng một bên rửa tay xong chậm rãi lau khô rồi mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà lúc cô đi qua, một ả chắn lên đằng trước ngăn cản, khiến vai cô đụng phải ả phát đau.
Người bị cô đụng trúng kia chính là thiên kim tiểu thư của Diệp gia, vô cùng kiêu ngạo hống hách. Ở trường chính ả là kẻ đầu sỏ luôn tìm cách trêu đùa cô, đáng tiếc ả không dám quá phận, bởi vì sau cô có người còn quyền thế hơn gia đình cô ta chống lưng cho.
Diệp Phương Yến giả vờ loạng choạng mấy bước lui về vách tường, kêu lên "Aida, thật là vô ý thức quá như vậy hả?"
Tất nhiên là Diệp Phương Yến cố ý gây chuyện với cô, điều này Cố Tư Vũ đương nhiên biết. Cô thở dài ảo não, cây muốn lặng mà gió không ngừng a...
"Thái độ gì đây? Đụng vào người khác, còn vô ý thức không mở miệng xin lỗi được sao?"
Diệp Phương Yến vừa nói vừa chỉ tay vào mặt cô, mà trên đời Cố Tư Vũ cô ghét nhất lại là loại hành động thế này. Diệp Phương Yến như thể chọc vào vảy ngược của cô, Cố Tư Vũ đứng thẳng người, tay hất tóc ra sau gáy tuỳ tiện búi lên thành cái búi nhỏ.
"Diệp tiểu thư đây, xin cô nói lại, là ai đụng vào ai trước?" Cô nhàn nhạt cười, nhìn thẳng đám bọn họ.
"Là cô đụng! Ở đây ai cũng đều chứng kiến, đúng không?" Diệp Phương Yến hất cằm nói với mấy ả ở bên cạnh.
"Đúng đúng, đụng người mà không xin lỗi, không có học thức sao?" Ôn Nhu Lan thêm lời.
"Đoán chừng không được cha mẹ dạy dỗ tử tế đâu..."
Có ngu ngốc mới không biết bọn họ đều chung một giuộc với nhau, Cố Tư Vũ ngoáy ngoáy lỗ tay, cánh tay bám trước bụng nhỏ kiên nhẫn nghe từng người nói cho hết mới lười biếng nâng mi mắt nhìn bọn họ như nhìn đám khỉ không hiểu chuyện.
"Tôi có đụng phải người sao? Thế mà mới vừa rồi còn cứ nghĩ là đụng phải chó cơ đấy."
"Cô...!" Diệp Phương Yến tức phát run, nhảy xổ lên đẩy vào người cô một cái "Nói cái gì hả?"
Cố Tư Vũ mang giày cao gót, mất điểm tựa loạng choạng lùi người ra phía sau vịn vào thành tường phía đằng sau mình.
Cô siết quai hàm, âm thầm chửi thề một câu, con mẹ nó, nhất định phải gây khó dễ cho nhau có đúng hay không?
Tay cô nắm chặt dây đeo túi xách, trụ thẳng người, dùng sức lực một động tác dứt khoát trực tiếp quất thật mạnh lên mặt Diệp Phương Yến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT