Ban đêm gió ầm ầm đập vào cánh cửa, mưa giăng mịt mùng, Cố Tư Vũ không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô giật mình tỉnh giấc.

Cô mệt mỏi ngồi một góc mép giường, hai hàng mi đen dài khẽ run rẩy, lồng ngực của cô cứ như thể bị vật nặng gì đó đè xiết đau tới mức khó thở. Hình như trong lòng rơi bẫng một cái, còn lại hụt hẫng.

Luống cuống cầm lên máy điện thoại, thất thần hồi lâu cũng không biết mình đang hành động ngu ngốc cái gì đã chợt vô tình bấm gọi điện thoại tới cho hắn.

Chung quanh tịch mịch lạ thường, đồ vật trong phòng đều được bao phủ bởi màn đêm đen. Chỉ có thanh âm tút tút dài hết lần này tới lần khác vang lên rồi lại tắt ngóm, trên màn hình điện thoại sáng ngời hiện lên dòng chữ không kết nối được.

Nước? Nước mắt sao...?

Cố Tư Vũ hốt hoảng lau đi dòng thuỷ lưu âm ấm trào trên má, cứ thế lau mà không thể nào lau hết đi được, càng lau càng tràn ra, rồi dần dần cô trở nên nức nở đem mặt mình chôn vào gối bông khóc nấc lên.

Tại sao có thứ gì đó như thể vuột mất khỏi tay cô vậy? Cảm giác này thật khó chịu, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng mưa đập vào tầng thuỷ tinh dày khiến linh hồn con người ta nao núng...

Vùng hải phận quốc tế Thái Bình Dương sáng ngày hôm sau.

Cơn bão đã qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Nắng hắt lên mặt biển lấp lánh khiến vạn vật trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Trên bầu trời là vô số trực thăng chuyên dụng bay lượn qua lại, bên dưới đại dương xanh thẳm cũng là những chiếc tàu lớn nhỏ đang liên tục trong quá trình tìm kiếm trục vớt. Không khí sau cơn mưa lớn khiến phong cảnh quang đãng hơn hẳn và trở nên êm ả, vài tia nắng ấm áp rọi xuống bao lấy chung quanh tựa như một bức tranh thuỷ mặc.

Nước biển bởi những làn gió nhẹ rung rinh tạo thành những vẩn gợn lăn tăn, nó mang một màu xanh thăm thẳm mòn mỏi nhưng cũng khiến người ta không dám đối diện bởi nó rình rập quá nhiều sự nguy hiểm.

Trên boong tàu loại hình cỡ lớn vọng tới âm thanh nóng nảy của nam nhân hỏi một tên chuyên viên thợ lặn "Có tung tích gì chưa?"

"Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng ngoài những mảnh vụn của trực thăng hỏng hóc ra thì không thấy bất cứ con người nào..."

"Tăng tốc toàn lực truy tìm đi, nhanh lên, một tấc cũng không bỏ sót!"

Adam vung tay đấm một phát vào lan can làm từ sắt của thành tàu, cậu ta gần như gầm lên, ngũ quan cau có tới độ khó coi, từ trước đến bây giờ rất hiếm khi gặp lần nào cậu mất bình tĩnh như vậy và đây là lần đầu tiên.

"Không ngờ lại xảy ra sự việc nguy kịch như thế này, Lôi lão đại và ông chủ rơi xuống từ độ cao vài nghìn mét như thế thì việc bảo toàn tánh mạng vô cùng thấp." Hắc Bạch đi ra từ phía huyền quan, sắc mặt anh cũng không khấm khá hơn là mấy.

Trên người Hắc Bạch chằng chịt những vết thương được băng bó bởi băng gạc trắng tinh, vụ việc tập kích trên không kia quá mức bất ngờ cho nên bọn họ ngay cả chuẩn bị tinh thần cũng chưa có cái mạng còn giữ được đã là may mắn lắm rồi.

"Hắc Huyền thế nào?" Adam bóp bóp cái trán, mi tâm nhăn lại thành hình chữ thập.

"Đang phẫu thuật gắp đạn ra, tổn thương mô mềm nên quá trình có vẻ phức tạp hơn."

Không khí nhất thời rơi vào trầm lặng, sau khi phi cơ của ông chủ bị hạ thì bọn chúng ngay lập tức rút lui khiến cho bọn họ muốn tìm ra manh mối cũng khó, nhưng việc này ngoại trừ Ravenclaw ra thì không ai có thể thực hiện được.

"Lawrence nhập từ chỗ Lôi lão đại một số lượng vũ khí lớn chắc chắn là dùng cho vụ tập kích lần này." Adam mở miệng nói "Chúng ta đã quá khinh thường hắn, ngay trong lúc ông chủ lên phi cơ đến California thì hắn ta đã từ Los Angeles đi Châu Á rồi."

"Tên này quá mức xảo quyệt, cũng may rằng ông chủ để cho Phổn Sát ở lại Kinh Đô bảo vệ Cố tiểu thư."

Cách khoảng chừng năm mét một chiếc phi cơ hạ thấp dần dần xuống theo hướng gió, vì áp lực do đĩa cánh quạt gây nên mà mặt biển liền lõm xuống nước bắn tung ra thành vòng tròn xoáy. Cửa khoang trực thăng mở ra, Chử Hồng ở bên trên nói lớn "Hai vị tiên sinh, hiện đã tìm ra vị trí Lôi lão đại và ông chủ của các vị rồi!"

Adam đập tay vào thanh ngang của thành tàu, gấp gáp hỏi lại "Chắc chắn chứ?"

Đầu hổ cũng từ trên trực thăng lên tiếng "Đúng vậy, Lôi lão đại và Tu tiên sinh được tìm thấy ở men bờ quần đảo Samoa!"

Đồng thời dây thừng bám trực thăng được hạ xuống trước mắt, Adam cùng Hắc Bạch lần lượt leo lên.

Đám Adam chưa đầy năm phút sau đã đổ bộ xuống quần đảo Samoa thuộc địa phận Hoa Kỳ, trung tâm Nam Thái Bình Dương, là một phần của khu vực Polynesia. Dân số trên quần đảo này sử dụng chung ngôn ngữ là tiếng Samoa và có chung một nền văn hóa, gọi là fa'asamoa.

Không rõ lý do vì sao hai người có thể trôi dạt được đến đây, chắc là vì ảnh hưởng một phần của cơn bão.

Đầu hổ cùng Chử Hồng lái tới một chiếc xe Việt Dã, bốn người bọn họ nhanh chóng đến nơi Tu Thần Khước và Lôi Báo đang cấp cứu. Nơi này không phải bệnh viện mà chỉ đơn giản là trung tâm khoa học, Adam nhíu nhíu chân lông mày khó hiểu nói "Đầu hổ, tại sao không đưa hai người đi bệnh viện tư nhân? Chẳng lẽ trên đảo không có hay sao?"

Đầu hổ lắc lắc đầu "Có bệnh viện tư nhân, nhưng vị bằng hữu của lão đại chúng tôi lại là một hắc thần y nhân nổi danh, năng lực chữa trị so với các y bác sĩ tầm thường hơn gấp trăm ngàn lần."

"Người đó cũng đang ở đây sao?" Hắc Bạch ngạc nhiên.

"Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới không do dự giao phó Lôi lão đại và Tu tiên sinh tới nơi này chữa trị."

Đám người Adam song song tiến vào bên trong...

Vốn dĩ đây chỉ là một trạm nghiên cứu khoa học thông thường không bao giờ tiếp đón bất cứ ai, nhưng hai con người này là ngoại lệ, bên trong căn phòng được xây dựng theo kiểu hình hộp tứ phía đều là màu trắng không bất cứ tia ánh sáng nào lọt nổi vào, cùng một lúc Lôi Báo và Tu Thần Khước được đưa tới trong tình trạng nguy kịch.

Người đàn ông khoác một chiếc Blouse trắng đối diện với nam nhân đằng trước, anh ta nâng lên đầu ngón tay đẩy gọng mắt kính "Tình hình thế nào?

"Khả năng sống thấp." Anh ta đáp, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh lẽo hơn cả loại nước đá kia không có lấy một chút biến sắc.

"Không chắc được sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?" Hoắc Bắc Cảng hơi nheo mắt.

Căn phòng trắng lạnh tanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng vừa hít vào đã khiến người khác nhăn mày, không khí có chút ngưng trệ, hai con người mặc Blouse đang làm các thao tác chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật sinh tử.

"Tôi là Lục Thiếu Sơ đấy." Anh nhếch môi cười nhạt, sau đó xoay người chuẩn bị đồ đạc phẫu thuật.

Tu Thần Khước lúc này vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nặng trĩu rợp bóng râm. Trên khuôn mặt ma quỷ thường ngày của hắn lúc này trắng nhợt nhạt đầy những vết xước còn đỏ máu, miệng được truyền vào hai cái ống nhỏ dùng để thở oxy.

Màn hình vi tính thông báo huyết áp dừng ở mức dưới tám mươi mmHg, không được ổn định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play