Hắc Huyền nhướn lông mày, giọng nói mang theo giễu cợt nhè nhẹ "Có lá gan thì nói trước mặt ông chủ những lời này kìa."
Thẩm Kiêu dựng ngược lông chỉ tay về phía Hắc Huyền "Con mẹ nó! Cậu cho rằng tôi không dám chửi tám đời tổ tông tên khốn đó?" Anh ta hung hăng hít thở phì phò "Tiên sư, một nhát đâm chết đi là được rồi còn kéo đến đây làm cái quái gì?"
"Không cần đám chó ăn thịt cô ta, ông chủ chỉ có lệnh để cô ta chơi chúng." Hắc Huyền nhấc lên cái cổ chân Cố Kiều nắm kéo lê đi trên mặt đất.
Thẩm Kiêu dựng tóc gáy, da gà anh ta đua nhau nổi lên "Chưa chết?"
"Vẫn còn sống, cho nên nếu mấy con Mastiff kia chơi cô ta mà vẫn còn cầm cự được sẽ tha một mạng."
Thẩm Kiêu suy nghĩ qua một chút, tay xoa xoa cái cằm nhẵn bóng, khoé môi rộng kéo lên cao thành đường trăng lưỡi liềm.
"Thật thú vị, con người chơi động vật sao?" Anh ta cũng rất muốn coi xem sự việc diễn ra thế nào nha...
Vì vậy liền không do dự mà đồng ý, Hắc Huyền Bạch nhanh nhẹn lôi kéo ả ta vào trong, cánh cổng sắt đóng lại cắt ngang hình bóng bọn họ vừa vặn để lại cảnh vật im lìm phía đằng sau.
Trại huấn luyện chó lớn hơn rất nhiều so với vẻ bên ngoài, chung quanh bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, từng khu phân chia ra bằng hàng rào sắt cao trên mười mét. Chính diện là khu nhà lớn thiết kế theo hình mái vòm phong cách Hy Lạp cổ xưa được xây từ loại gạch khối lượng lớn màu vàng ánh kim, tuy không nổi bật nhưng mang theo vẻ cuốn hút kỳ lạ.
Thẩm Kiêu mở cổng rào sắt, tiếng chó sủa vang vọng trong không gian, gầm rú long trời lở đất.
Một đàn chó tạp chủng lẫn lộn những khối màu sắc trắng đen lao ra muốn nhào tới người Hắc Huyền Bạch lại vì Thẩm Kiêu ngăn cản "Stop!" Anh ta giơ hai cánh tay ra đằng trước làm dấu hiệu.
Đám Mastiff lập tức liền ngồi xuống ngoan ngoãn, chúng há ra cái miệng rộng để lộ mấy chiếc răng năng nhọn hoắt hoà trộn cùng nước dãi tràn xuống theo dòng, không che giấu luồng khí lực của thú dữ, ánh mắt chòng chọc về phía mấy người bọn họ như thể muốn lao đến đem con mồi cắn nát trong tíc tắc.
Hắc Bạch tiêm một mũi thuốc vào cơ thể Cố Kiều, sau đó không thương tiếc quẳng thẳng vào cùng đám chó "Khoá cửa lại."
Cố Kiều vì lực ném lớn áp lực của Hắc Bạch mà tỉnh lại, ả ta mở trừng mắt, đã trong tình cảnh bản thân nằm trơ trọi bị bao quanh bởi đám chó lớn kinh diễm dường như bất cứ khi nào cũng có thể nổi điên lao tới cắn xé ả ra từng mảnh thịt vụn.
"A...!" Ả ta hoảng loạn hét lên, muốn lui người về phía sau nhưng tứ chi đều sớm đã mất hoàn toàn cảm giác, chỉ có thể nằm quanh co trên sàn nhà lạnh thấu xương "Các người cứu tôi...! Cầu xin các người cứu tôi!"
Âm thanh réo rắt thê thảm thật khiến lòng người khác ớn lạnh. Thế nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng đứng đó chứng kiến giống như không phải nhân loại, giống như hoàn toàn chẳng liên quan chút gì đến họ.
Cố Kiều run rẩy dưới sự áp chế của bầy mãnh thú hung dữ, chúng từng bước tiến lại gần ả ta, cho tới khi trước mắt ả chỉ còn có thể nhìn thấy những bộ móng vuốt sắc nhọn dính dáp chút màu đỏ của máu.
"Cố Tư Vũ! Tao hận mày...! Tao căm hận mày!" Ả ta hét lên thống khổ, trong mắt hằn vện tia sáng độc ác.
Đám Mastiff muốn nhào tới cắn xé ả ta lại bởi vì mùi hương của giống chó cái tản ra từ cơ thể, cho nên chúng thu lại móng vuốt hếch lên cái mũi đánh hơi quanh thân ả, rồi cả đàn rống từng hồi dài. Mũi thuốc Hắc Bạch vừa mới tiêm vào cơ thể ả chính là thuốc kích thích đối với loài chó động dục, phát tác ra loại mùi hương tương tự những con chó Mastiff cái tới mùa giao phối.
Cố Kiều khổ sở nhìn đàn chó hung dữ bỗng dưng yên tĩnh lại, chỉ có thể đủ sức lực tròn to mắt mà nhìn chúng. Nước mắt chảy xuống lã chã, ả run lẩy bẩy, răng cắn chặt môi dưới tới mức bật máu.
Đột ngột một lực lớn đâm xuyên bên dưới hạ thân của ả, đau đớn rách toác truyền lên đại não. Ả theo bản năng co rút cơ thể, lại một lực đạo nữa thẳng tắp tiến vào trong rát buốt tựa như xát từng nắm muối mặn.
"A...!" Cố Kiều thê lương kêu gào, ghê tởm chứng kiến một con chó lớn đang giao phối cùng ả. Nó là con Mastiff đầu đàn lớn gấp đôi những con còn lại, cái mõm màu đen nhăn nheo bởi da thừa lồ lộ hai hàm răng nanh giống như hai cái dao găm ở miệng, nước dãi nó chảy xuống tí tách ở trên đùi ả.
Đau đớn, nhục nhã, phẫn nộ, thống hận...
Ả ta dùng hết sức muốn bò ra khỏi đây, điên cuồng gào thét ngọ nguậy giống như con giun quằn xéo cố gắng từng chút hướng về bên ngoài.
Một màn quá sức kinh tởm khiến cho con người ta muốn nôn mửa...
Cố Kiều muốn vo chặt bàn tay, nhưng chẳng thể cử động nổi dù chỉ một động tác nhỏ. Cuối cùng ả dùng lực cắn mạnh đầu lưỡi, vị máu tanh nồng lan tràn ra khuôn miệng, chảy qua khoé môi thấm xuống nền đất.
Bệnh viện trung tâm thành phố, lúc này Tu Thần Khước đã quay trở lại mang theo cái cặp lồng cháo. Khí chất lãnh đạm trên cơ thể người đàn ông tản ra khiến bất cứ ai cũng phải ngoái đầu nhìn.
Hắn sải bước chân rộng đạp trên nền đá hoa cương, bên cạnh có Adam theo cùng, cậu ta so với ông chủ của mình rất có tầm ảnh hưởng. Adam đẹp trai theo kiểu trung đông, cậu ta là con lai, mẹ cậu người Ấn Độ còn cha là người Pháp. Tuy rằng đứng cạnh ông chủ nhạt hơn một chút, nhưng không hoàn toàn mất màu.
Tu Thần Khước đẩy cửa phòng bệnh bước vào trong, đảo mắt một vòng chung quanh quan sát rồi dừng lại trên người cô gái đang yên bình ngủ ngon giấc.
Cố Tư Vũ hơi nghiêng đầu trên gối bông trắng, hai tay để trước bụng, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân xanh nước biển nhạt, mái tóc đen huyền xoã xuống trước cái trán xinh đẹp. Ánh nắng ngoài khung cửa sổ hắt lên khuôn mặt an tĩnh của cô phản chiếu hai hàng lông mi mắt dài cong cong kia khiến nó nhuộm vàng ánh kim, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng không có vết tích bào mòn. Cô tựa một nàng thiên sứ trong trắng ngủ quên nơi trần gian bụi bặm, nổi bật khoe sắc.
Hắn đứng thẫn thờ nhìn cô hồi lâu, trong đáy mắt lạnh lẽo giống như nước biển đêm đông chảy qua một dòng thuỷ lưu ấm áp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT