Đám người bọn họ cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, hoàn toàn gạt bỏ Thẩm Kiêu ra ngoài rìa.

Thẩm Kiêu tổn thương sâu sắc rồi.

Các món sơn hào hải vị được đưa lên, bầu không khí cũng tương đối tốt đẹp. Thế nhưng mà Cố Tư Vũ ngược lại không có khẩu vị, ngoại trừ thức ăn Tu Thần Khước tự tay gắp vào chén cô ra cũng không ăn thêm thứ gì khác.

Không biết có phải do đông người nên cô theo bản năng muốn giữ thể diện ăn ít một chút hay không, nhưng đại khái là cô không có cảm giác thèm ăn đi.

"Tôi nói này, là mỗi tôi thấy kỳ quái hay sao? Lại cảm thấy anh Tu hôm nay đối với Cố Tư Vũ quá bất bình thường?" Thẩm Kiêu nhai miếng thịt cá, nheo mắt nghi hoặc nói.

Lôi Báo hưởng ứng thái độ của cậu ta đầu tiên, quay đầu nhìn Tu Thần Khước một lượt.

"Chỗ nào bất bình thường?"

"Chính là đối xử ôn nhu, hoàn toàn khác biệt với chúng ta nha! Cả một bữa cơm luôn tay gắp thức ăn cho Cố Tư Vũ, hơn nữa còn nhìn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, anh nói xem quan hệ giữa hai người này có phải quá mức mờ ám rồi hay không?"

Lôi Báo "..."

"Người ta là một cặp, không lẽ đối với nhau phải xa cách hay là coi như không quen biết à?" Lôi Đồng im lặng ăn cơm, rốt cuộc không nhịn được với độ ngu của Thẩm Kiêu, xen vào phân tích.

Lục Thiếu Sơ tiếp lời "Ánh mắt nhìn người mình yêu tất nhiên phải dịu dàng, nếu không thì cậu cho là phải nhìn thế nào?"

"Khụ khụ khụ, ha hả..."

Hoắc Bắc Cảng nhịn cười tới mức sặc cơm.

Tu Thần Khước ánh mắt xem thường liếc cậu ta.

Coi như là đối với cậu ta làm vẻ mặt xem thường hay chế giễu, thì đừng có đẹp trai như vậy được không? Thẩm Kiêu cảm thấy đây chính là hết sức bất công, kiên quyết đặt mạnh đôi đũa xuống bàn một cái.

"Tôi nói có chỗ nào sai chứ hả? Rõ ràng hồi chúng ta cùng nhau đến buổi tiệc đêm Calibhoe, anh Tu một mặt lãnh đạm làm ra bộ dạng không hề quen biết Cố Tư Vũ, bây giờ lại đột nhiên thân mật như vậy, tôi thắc mắc cũng là lẽ thường tình không phải sao?"

"Cậu bị đần đúng không?" Lục Thiếu Sơ thở một hơi dài, ảo não nhìn cậu ta "Lúc đó Khước vẫn còn chưa hồi phục trí nhớ, đương nhiên lãnh đạm với cô ấy đúng."

"Vậy hiện tại anh Tu hồi phục trí nhớ rồi sao?"

Mọi người ai nấy đều làm ra vẻ mặt tất nhiên là vậy rồi.

Thẩm Kiêu trợn ngược mắt chó "Vậy là mình tôi không được biết? Cũng không có ai nói với tôi anh Tu rốt cuộc hồi phục trí nhớ từ lúc nào?"

Cậu ta nói xong lại thảm thiết kêu gào.

"Các người chính là lòng lang dạ sói! Các người vô nhân tính! Tại vì sao có mình tôi không được biết các người đều biết a?"

Lôi Báo "Vì cậu đần."

Cố Tư Vũ "..." Đúng thật là rất đần.

Tu Thần Khước mặt không biểu tình, gắp rau bỏ vào chén cơm của Cố Tư Vũ.

Cơm nước xong xuôi, đám người Thẩm Kiêu cũng cùng nhau rời đi. Lôi Báo và Lôi Đồng dự tính một tuần lễ sau sẽ trở về California, trong một tuần này hai người sẽ lưu lại biệt phủ Tu gia.

Cố Tư Vũ không để tâm nhiều cho lắm, sáng sớm hôm sau cô theo đúng hẹn Phổn Sát từ tin nhắn hôm qua, lái xe đến quán cafe Đại Mộc.

Phổn Sát không biết từ khi nào đã chờ sẵn ở đó, Cố Tư Vũ cầm theo túi xách nhanh chóng bước vào.

"Anh đợi tôi lâu không?" Cô kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.

"Ta vừa mới tới."

Ánh mắt anh không tự chủ rơi trên người Cố Tư Vũ, cô hôm nay ăn vận đặc biệt tinh tế, một chiếc áo quây liền quần ống xuông màu xanh ngọc. Làm nổi bật lên làn da trắng noãn không chút tỳ vết của cô, cần cổ cao thẳng như hoa loa kèn, xương quai xanh gợi cảm, mái tóc đen nhánh thuần tuý đơn giản thả sau lưng, mượt mà buông xuống hai bả vai thon gầy.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, như thể đang cưng chiều hai gò mà thiếu nữ càng tăng thêm sắc hồng. Lông tơ trên mặt cô tựa hồ trong suốt, mềm mại như nhung.

Anh nhìn đến ngơ ngẩn, từ trước tới nay không phải anh chưa từng ngắm qua các mỹ nhân sắc nước nghiêng thành. Cũng vô số kể phụ nữ thích anh, nhưng anh chưa từng quá để ý bọn họ, thế nhưng đối với anh cô gái trước mặt giống như loại tồn tại diệu kỳ, giây phút này hình ảnh mĩ miều của cô rơi vào trong mắt anh liền đẹp đến không thể tả.

"Làm sao vậy?" Cố Tư Vũ thấy anh chăm chú nhìn mình, nhíu mi hỏi.

Phổn Sát bị âm thanh của cô làm cho hoàn hồn, vội vàng rũ mi mắt, không muốn tiếp tục làm cho tâm tình chính mình hỗn loạn.

Nhưng mà, giọng nói của cô mọi ngày vẫn dễ nghe như thế sao?

Anh cực lực đè ép xuống tia cảm xúc phức tạp, duỗi tay cầm lấy quyển menu "Muốn uống cái gì? Cô chắc hẳn là còn chưa ăn sáng đi? Như vậy ta gọi mấy món điểm tâm nhẹ, cô ăn bánh ngọt chứ?" Anh hỏi.

"Theo anh đi."

Cố Tư Vũ gật đầu chấp thuận, tối hôm qua ngoại trừ ăn mấy miếng thức ăn Tu Thần Khước gắp cho cô ra cũng chưa có lót dạ thêm cái gì. Sáng nay lại chạy đến đây sớm, ăn một chút bánh ngọt cũng không tệ.

Phổn Sát thấy cô đồng ý liền thay cô gọi vài món điểm tâm nhẹ. Đến món thứ năm, Cố Tư Vũ cảm thấy quá nhiều, liền ngăn anh ta lại "Anh muốn tôi ăn no mà chết sao? Quá nhiều rồi."

"Không tính là nhiều, cô cũng không phải dạng người có da có thịt."

"Trước kia tôi từng trải qua giai đoạn trưởng thành, ăn tới mất kiểm soát, kết quả lên sáu mươi cân."

Nghe cô nói về quá khứ trước kia, vẻ mặt lại còn ghét bỏ như vậy, anh tưởng tượng ra hình ảnh cô mũm mĩm cũng rất đáng yêu, không tự chủ liền nở nụ cười vui vẻ "Không tệ, tiêu chuẩn phụ nữ đẹp là sáu mươi cân."

"Có nên cám ơn anh an ủi tôi hay không?"

Phục vụ bàn đem điểm tâm cùng một tách cà phê, một ly hồng trà sữa lên, Cố Tư Vũ thay đổi khẩu vị đối với điểm tâm nhẹ ăn thực ngon miệng.

Thực đơn ở biệt phủ mà nói toàn là những đồ bổ xa xỉ cực quý, tùng nhung, tổ yến, vi cá, cô thường ngày phải ăn theo phân lượng Tu Thần Khước đặt ra nhiều đến phát ngấy.

Hắn lại hình như có địch ý với đồ ăn nhanh bên ngoài, nhiều nhất một hai lần cô mua bánh bao cho hắn, chứ con người này hoàn toàn ghét bỏ thực phẩm ăn nhanh.

"Anh biết vì sao tôi hẹn anh chứ?" Cố Tư Vũ đặt ly trà xuống bàn, nghiêm túc hỏi anh.

Cô đã suy nghĩ qua nhiều hình thức khuyên nhủ anh ta thu hồi suy nghĩ việc đâm đầu vào chỗ chết kia, nhưng mà cuối cùng vẫn chọn ra cái phương pháp cứng rắn nhất nói.

Trông thấy bộ dáng cô gái dị thường nghiêm túc, Phổn Sát hơi ngừng một chút, bất tri bất giác khi nhìn vào nơi đáy mắt cô đen nhánh như muốn nhìn thấu tận tâm can của anh, nhìn những tâm tư anh chôn sâu kín, anh bỗng dưng cảm thấy hốt hoảng.

Anh cúi đầu, nhìn bọt cà phê nổi trong ly.

"Cô muốn nói gì?"

"Còn có thể là gì?" Cố Tư Vũ không hiểu sao có chút tức giận "Việc anh muốn trở về Nga, vì lý do gì? Không phải chỉ mình tôi biết, chính anh cũng hiểu nếu trở về nơi đó anh sẽ có kết cục như thế nào."

"Ta biết."

"Biết mà vẫn muốn quay trở về?" Cô giận tới mức hoá cười.

Con người này, sao lại giống như Tu Thần Khước phiên bản thứ hai vậy kia chứ?

Phổn Sát im lặng không nói, khi nhận ra cô vẫn còn quan tâm tới anh như vậy anh lại có chút vui mừng. Thế nhưng mà cái sự quan tâm này chẳng qua chỉ là điều đương nhiên, cô coi anh như một người bạn đối xử, việc quan tâm tới anh chẳng qua chỉ là trên tư cách bạn bè tầm thường.

Anh biết bản thân không nên quá kì vọng hoặc có hy vọng, nhưng anh không chịu nổi. Rời xa cô là cách tốt nhất, giải pháp tốt nhất mà anh làm được.

"Không có cô, ta sống ở nơi nào cũng như nhau." Phổn Sát miễn cưỡng cười nhạt, giọng nói có đem theo ý buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play