"Hả?"

Phổn Sát thích cô?

Không thể nào.

Cố Tư Vũ thâm tâm nhảy dựng, cái loại chuyện hi hữu này có đánh chết cô cũng không dám tin. Bây giờ lại do chính miệng Phổn Sát nói ra, mồ hôi nhanh chóng giăng kín lòng bàn tay cô, đây chính là minh chứng cho câu nói nằm không còn chọc phải hoa đào à?

Cô né tránh ánh mắt như đao của anh ta, mẹ nó, không biết là phúc hay hoạ đây.

"Anh đừng đùa như thế..." Cô gượng gạo kéo khoé miệng.

"Tư Vũ, đối với ta, tình cảm không phải thứ mang ra để chơi đùa."

Phổn Sát sức lực chèn ép bả vai cô, ngăn cản không cho cô thoát khỏi tay anh, con ngươi xám khói loé ra một đạo tia sáng, ngược lại có chút chờ mong câu trả lời.

Cố Tư Vũ thật là nhanh muốn tự đem mình chôn chết luôn cho rồi, suy nghĩ sâu xa một chút a, vạn nhất tên A Tu La kia khôi phục trí nhớ, biết được loại chuyện tốt do chính thuộc hạ dưới tay mình làm ra, e rằng với cái tính cách của hắn sẽ không hai lời mà đại khai sát giới.

Phổn Sát cái nam nhân này nhất định phải trông thấy cô xảy ra tai nạn thân xác mới chịu tỉnh ngộ à?

"Anh có chắc mình mới sáng nay không đụng đầu trúng nơi nào không? Hay là đột nhiên phát bệnh thần kinh đó?" Cố Tư Vũ vẻ mặt đưa đám hỏi.

Bình thường cô cùng với người khác giới trò chuyện nhiều hơn một câu cái A Tu La kia đã cáu kỉnh lan ra toàn thân, thế nhưng bây giờ chính thuộc hạ của mình lại dám có tình cảm nam nữ đối với cô. Nếu như không phải hắn đang mất trí nhớ, thì giờ phút này chắc hẳn đang tức giận ầm ầm đem cô nhốt vào biệt phủ Tu gia, ban lệnh cấm túc.

Phổn Sát chân mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mình "Ta đã nói, ta hoàn toàn nghiêm túc."

Được, cứ cho là anh ta đang nghiêm túc đi chăng nữa cô dĩ nhiên là vẫn muốn cự tuyệt, trước hết bảo toàn cuộc sống êm đẹp của cô, thứ hai bảo toàn sinh mệnh mong manh cho anh ta.

Nếu không đến một ngày tên A Tu La kia nhớ lại tất cả mọi chuyện, cô chính là dây vào không ít phiền toái...

Vì vậy, cô chỉ có thể nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn với Phổn Sát, từ bây giờ phân rõ ranh giới.

"Thật xin lỗi, Phổn Sát, tôi đối với anh không có chút nào tình cảm." Cố Tư Vũ rũ mi, gạt ra cánh tay anh ta đặt trên bả vai cô.

Phổn Sát biểu tình trên khuôn mặt nhất thời biến hoá "Tại sao?"

Cố Tư Vũ nhéo mi tâm, tên này tính tình ngang ngạnh, giống như không có được câu trả lời thì sẽ không có chuyện buông tha cho cô. Cô lấy lại khí sắc, nghiêm túc đối diện anh ta, dõng dạc từng chữ nói.

"Không có tình cảm chính là không có tình cảm."

"Ta không tốt chỗ nào? Chỉ cần cô nói, ta ngay lập tức thay đổi!" Phổn Sát ánh mắt lộ ra nửa điểm hốt hoảng cùng bối rối, gương mặt điển trai có chút tái nhợt.

Vốn nghĩ rằng anh ta nghe được cô cự tuyệt nhất định sẽ giận dữ, lại không biết được rằng miệng lưỡi khép nép như thế, còn nói sẽ vì cô mà thay đổi bản thân? Nam nhân này, bản tính thật là giống với chủ nhân anh ta nha.

"Không có tình cảm với anh không phải do anh tốt hay không tốt. Mà chính là khi ở chung với anh tôi không có cảm giác yêu thích nam nữ, từ đầu đến cuối vẫn luôn coi anh là bạn, cho nên, anh hãy dành phần tình cảm này cho người khác xứng đáng hơn tôi."

Cố Tư Vũ mở miệng nói ra những lời thật lòng.

Là do cô mập mờ không rõ cho nên mới dẫn tới hiểu lầm. Mọi chuyện không nên đi quá xa, cho dù Phổn Sát thật sự yêu thích cô chăng nữa thì loại quan hệ này cũng sẽ không thể tiếp tục tiến triển.

"Ta không cần người khác, không cần cô nói những lời này!" Phổn Sát giọng nói kích động.

Nhưng đổi lại Cố Tư Vũ chỉ một mực nhìn chằm chằm vào anh ta, ý kiên định khắc sâu trong con ngươi mắt đen nháy, Phổn Sát tiếng nói giống như bị nghẹn lại ở cổ họng. Làm cách nào cũng không thể tiếp tục phát ra ngoài, ánh mắt anh ảm đạm xuống, tựa như lưu ly, tràn ra một tia mất mát.

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.

Đúng vậy, Phổn Sát tốt nhất nên đối với cô chết tâm đi, sẽ tốt cho cả hai.

Cho đến khi Cố Tư Vũ xoay người tính trở vào trong nhà, Phổn Sát mới lại lên tiếng "Là do chủ nhân có đúng hay không?"

Con ngươi mắt Cố Tư Vũ thoáng run rẩy.

"Không do ai cả." Cô nhẹ nhàng buông một câu, sau đó tiếp tục sải bước hướng vào trong nhà đi đến.

"Ta sẽ đợi."

Câu nói cuối cùng vọng lại bên tai cô là câu này, Cố Tư Vũ không ngoảnh đầu nhìn lại. Thật ra Phổn Sát tính tình cũng không quá cố chấp giống như cô nghĩ, hi vọng thời gian sau này anh ta sẽ sớm từ bỏ ý đồ.

Nhưng mà bất quá cái sau này, chính cô cũng không biết là bao lâu.

Phổn Sát trong ký ức kiếp trước, hành tung bất định, dung mạo không rõ. Cô cũng chỉ mờ mịt biết anh ta làm việc dưới trướng Tu Thần Khước, là một tên ám thủ cực kỳ lợi hại, khi gặp được lại chỉ đưa ra nhận xét anh ta bằng bốn chữ "Một cỗ cổ quái." Không ngờ đến khi trùng sinh kiếp này, phát sinh quan hệ, anh ta lại đem tình cảm đặt lên trên người cô...

Đêm khuya.

Vũ trường sang trọng bậc nhất Kinh Đô, vừa mới nghe tin các đại nhân vật hàng tỷ đến đây tụ họp. Không khí bỗng chốc xôn xao lạ thường.

Bốn chiếc xe hơi đắt tiền nghênh ngang tiến vào trước đại sảnh vũ trường, ông chủ vũ trường thường không xuất hiện nay lại vội vàng đi đến, sắc mặt khẩn trương.

Ông ta chính mình mở cửa xe, cúi đầu khom lưng, đứng ở bên cạnh cửa cung kính đón chào. Nhân viên trong vũ trường đều chấn chỉnh hàng lối, không dám nhìn thẳng các đại nhân vật chuẩn bị quang minh giá lâm kia.

Adam, Hắc Huyền Bạch đi xuống trước, mười tên đàn ông mặc áo đen mặt lạnh như tiền đi vào cửa.

Bọn họ đứng thành hai hàng chỉnh tề, tạo thành một lối đi vừa vặn ở giữa. Chỉ cần trải thêm thảm đỏ, thì đây chính là tái hiện bối cảnh Hoàng Đế thượng triều, quan binh nghênh đón trong phim điện ảnh.

Giày da chạm đất, nam nhân sắc mặt trầm ổn lạnh bạc bước xuống xe, trên thân hình cao lớn vận bộ tây trang ảm đạm lại tản ra quyền uy ngút trời.

Tu Thần Khước nhìn một cái cũng không nhìn qua bất cứ người nào, khuôn mặt yêu nghiệt hờ hững không quản nhân sinh. Bước chân hắn lớn, ba bước đến cửa.

Bên kia, Lôi Báo, Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ và Thẩm Kiêu cũng đi xuống, bảo tiêu kính cẩn như thể từng được huấn luyện qua trường lớp quân đội. Khí chất bất phàm, mỗi người một vẻ.

Lôi Báo quyét mắt nhìn quanh, vẻ mặt hài lòng "Nơi này rất được."

Ông chủ vũ trường vội vàng cười lấy lòng "Tiên sinh, chỗ chúng tôi là vũ trường tốt nhất Kinh Đô a."

"Không tệ." Lôi Báo thuận tiện vứt điếu thuốc trên tay mình xuống đất, trực tiếp dẫm qua, sải bước lên phía trước.

Thẩm Kiêu theo sau hưng phấn nói "Phòng thượng hạng, rượu thượng hạng, thức ăn thượng hạng, và quan trọng, là mỹ nhân thượng hạng, đều đem lên." Xong cậu còn phất tay tỏ ý để cho ông ta rời đi chuẩn bị.

"Tiên sinh đừng lo, các vị cất công đến đây sao tôi lại không chu toàn bằng hết cho được, mời các vị mau vào trong, mau vào trong..." Ông ta tươi cười nịnh nọt, vẻ mặt giống như thể vừa tóm được đám gà béo bở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play