Tên tướng quân nọ thấy Tần Vũ Trung có vẻ không chịu giúp, bèn hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Không ngờ Tần Vũ Trung đột nhiên nói:
- Đứng lại! Hừ, các ngươi phải chờ cho bản tướng đánh bạc xong đã rồi mới được đi. Nếu không các ngươi lại truyền tin ra ngoài nói bản tướng vì việc riêng mà không chịu cứu viện cho Tư Mã tể tướng, tới lúc đó ai chịu trách nhiệm?!
“Còn không phải như vậy sao?” Tên tướng quân nọ chửi thầm trong lòng, nhưng biết mình hiện tại đang ở thế yếu, bèn nói:
- Tần đại nhân, việc binh đã cấp bách, bản tướng không thể chờ đợi thêm nữa, cáo từ!
Dứt lời ra lệnh cho thủ hạ rời đi.

Xoạt xoạt xoạt!
Đám kỵ binh còn chưa kịp quay ngựa thì mấy trăm cấm vệ quân đã bao vây họ lại thành vòng tròn, khiên giáp ghép lại tạo thành một vòng vây không thể đột phá.

- Bản tướng đã nói là chờ ở đây, muốn giữ cái mạng thì im lặng mà đứng đó chờ!
Lý Thắng thấy đám cấm vệ quân dàn trận vừa nhanh vừa chuẩn xác như vậy thì thầm khiếp sợ, nếu đổi lại là sáu vạn quân của hắn nếu bị vây như vậy e là cũng khó thoát.


Bốp!
- Dậy mau!
Hai vị Thái công tử cùng Tư Mã công tử lúc này đang mơ mơ màng màng thì bị người tát một cái vào mặt.
- Hai tên vương bát đản, nữ nhân của trẫm mà cũng dám mơ tưởng! Hừ! Đập chúng một trận!
Hai vị công tử lúc này đang nằm trong một căn phòng kín, trước mặt chúng là Đường Huyền đang ngồi rung chân.
Hai vị công tử ăn cái tát liền tỉnh lại, thấy mình đã bị trói chặt vào cây cột, xung quanh là rất nhiều người lạ mặt. Hai tên chỉ nhớ lúc trước đang đi theo viện binh trở về, không ngờ sau đó cái gì cũng không nhớ nữa. Hiện tại thấy trước mặt là mấy quân sĩ tay cầm đao lăm lăm vào cổ mình,hai tên liền hoảng sợ, vội quỳ rạp xuống xin tha mạng.
Dư thái giám lúc này chợt lên tiếng:
- Hoàng Thượng, hai người này lão nô biết, họ đều là con cháu trung thần!
- Con cháu của trung thần?
Đường Huyền nghi hoặc hỏi.

Hai người nghe vậy vội kêu lên:
- Đúng, đúng vậy…
- Bẩm Hoàng Thượng, gia phụ thần là Tư Mã tể tướng, xưa nay một lòng trung thành với Hoàng Thượng, còn tên này là con trai của Thái đề đốc, Thái đề đốc hiện tại đã theo Tam vương gia tạo phản, ngài nên lập tức chém hắn!
Tư Mã công tử chỉ vào Thái công tử thao thao bất tuyệt.
Đường Huyền nghe vậy nhìn Thái công tử ồ một tiếng:
- Thật sao? Vậy thì ngươi chết không hết tội rồi!

Thái công tử sao có thể chịu chết, vội quỳ lạy khóc lóc. Sau đó hắn kể một câu chuyện. Chuyện kể rằng:
- Vi thần từ nhỏ đã ngưỡng mộ Hoàng Thượng anh minh thần võ, từng thề sau này lớn lên phải trung quân ái quốc, cả đời làm bề tôi của Hoàng Thượng. Cha thần mặc dù tạo phản, nhưng thần không hề tham gia, trước nay vẫn luôn trung thành với Hoàng Thượng, lòng trung thành của thần có thiên địa chứng giám, có nhật nguyệt soi tỏ!
- Thần từng nhiều lần ngăn cản cha mình, từng đứng ra ngăn cản họ tạo phản, vì thần biết Hoàng Thượng là một bậc minh quân tự cổ chí kim chưa từng có, vi thần thà chết chứ nhất quyết không chịu tạo phản, không chịu có lỗi với Hoàng Thượng, có lỗi với lê dân trăm họ…
Đường Huyền ngáp dài một cái, vất vả lắm mới chờ được đến lúc câu chuyện kết thúc, hắn gật gù:
- Nghe ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nhưng mà Thanh Liên là người của trẫm, các ngươi lại dám tranh đoạt… Aizz nha, cướp đoạt nữ nhân của trẫm, cho dù là trung thần cũng chém hết! Lại nói trước giờ trẫm chém cũng không ít trung thần rồi, chém thêm một người cũng không sao…
Thái công tử hoảng sợ, thầm nghe hôn quân này xưa nay hung hăng càn quấy, giết người như ngóe, xem ra quả không sai!

Tư Mã công tử cả mừng, lập tức bỏ đá xuống giếng:
- Bẩm Hoàng Thượng, họ Thái này ngày thường không tham gia tạo phản là bởi vì hắn chẳng được tích sự gì, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, thần nghe nói hắn ngày thường chuyên gian díu với vợ người khác, cường bạo dân nữ, không chuyện cầm thú nào không làm!
Đường Huyền nghe vậy cả giận nói:
- Trẫm trước nay ghét ác như cừu, hừ, tội này phải chém!
Thái công tử hung hăng nhìn Tư Mã công tử, bèn cao giọng nói:
- Bẩm Hoàng Thượng, vị Tư Mã công tử này cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cha hắn là Tư Mã tể tướng sớm đã kết bè kéo cánh từ lâu, âm thầm bồi dưỡng thế lực chờ tạo phản! Còn mấy chuyện cường bạo dân nữ nhà lành hắn làm cũng không ít…
Đường Huyền liền tức giận nói:
- Được lắm, thế thì chém cả hai! Người đâu, lôi chúng ra chém.
Hai tên thấy có đao phủ tới gần thì hoảng sợ, càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Thấy hai tên này đã sợ tới hồn lìa khỏi xác, Đường Huyền chợt khoát tay ra hiệu dừng lại, thở dài nói:
- Thực ra con người trẫm trước nay vốn nhân từ, không thích giết người. Nhưng tội của các ngươi… Aizz, thôi được rồi, trẫm cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội vậy… Nếu làm tốt thì trẫm không những tha chết mà còn có thể phong quan cho các ngươi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play