Thẳng tới hoàng hôn ngày hôm sau Đường Huyền mới dậy, mở mắt ra, hắn thấy Thanh Liên đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào tạo nên một vầng sáng vàng nhạt trên người nàng, thoạt nhìn giống một bức tranh tĩnh vật.
Đường Huyền không lên tiếng, chỉ lặng yên ngắm nàng, có cảm giác bao nhiêu phiền não cũng theo đó mà trôi đi hết… Mặc dù hắn vốn chẳng có chút phiền não nào.
Từ phía sau ôm lấy eo nàng, Đường Huyền ghé vào tai nàng nói:
- Liên nhi, đang suy nghĩ gì đó?

Thanh Liên còn chưa kịp trả lời đã bị hắn bế lên giường.
Lăn qua lăn lại, Thanh Liên khẽ đẩy hắn nói:
- Công tử, người lại muốn khi dễ thiếp!
- Đâu có, là ta muốn hoạt động thể dục buổi sáng một chút thôi!
Hai người đùa giỡn chốc lát thì trời đã tối. Mọi người cũng đã ăn xong bữa tối, lúc này mới thấy Đường Huyền bước ra, ai nấy đều cười híp mắt chúc mừng. Ngày thường hắn cùng Thanh Liên vốn không ở cùng phòng, hôm nay lại cùng nhau ngủ tới giờ mới dậy, đủ hiểu tối qua xảy ra chuyện gì.
Đường Huyền kéo Hồ đại phu qua một bên nói nhỏ:
- Lão Hồ, thuốc của ngươi quả nhiên rất hiệu quả. Ha ha, nhưng mà… nếu có thể giúp bổn công tử mạnh mẽ hơn nữa, bổn công tử sẽ trọng đãi ngươi. Còn nhớ ba cô nương hôm trước không, bổn công tử đã bảo tú bà chăm sóc kỹ ba người họ để chờ Hồ lão đầu ngươi về a! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bổn công tử mà gặp chút sự cố hay tác dụng phụ nào của thuốc thì… ngươi tự hiểu phải làm sao chứ?

Hồ đại phu toát mồ hôi gật đầu vâng dạ:
- Vâng vâng, là giết cho chó ăn! Nhưng mà công tử yên tâm, thuốc của tiểu nhân dù chưa phải tiên đan thần dược nhưng cũng chưa từng hại ai bao giờ, đảm bảo ngài từ nay về sau chỉ có mạnh mẽ hơn chứ không thể gặp sự cố gì đâu!
- Ha ha, vậy thì tốt! Ta cũng chỉ dọa ngươi thế thôi, dù sao hiện tại ngươi cũng đã là tỷ phu của ta, có lẽ nào ta lại đối xử với ngươi như vậy? Cùng lắm thì… tố cáo một chút với tỷ tỷ chuyện ngươi gian díu ở ngoài thôi a! Hắc hắc!
Hồ đại phu nghe mà thầm kêu khổ, để cho con cọp cái kia biết mình ra ngoài chơi giá thì chẳng thà bị chém đầu cho chó ăn còn dễ chịu hơn!
Đường Huyền cùng Thanh Liên ăn bữa tối xong, hắn ngồi vắt vẻo trên ghế, vẫy Thanh Liên lại, đặt nàng ngồi lên đùi mình, hít hít mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, nhỏ giọng nói:
- Liên nhi, hiện tại trẫm có chút việc cần hỏi nàng đây!
- Đường công tử cứ nói!

- Ai nha, Liên nhi a, nàng còn gọi cái gì công tử nữa, chú ta cũng đã… đã cái kia…hiện tại nàng coi như là nương tử của ta rồi, phải đổi cách xưng hô đi!
Thanh Liên đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Vậy… vậy thiếp gọi người là tướng công a!
Đường Huyền gật gật đầu:
- Như vậy còn nghe được…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play