Nhánh quân đầu tiên do Thái Đề đốc chỉ huy, không mấy khó khăn đã bắt được toàn bộ các quan viên phe Tư Mã tể tướng, nhánh còn lại đánh về phía hoàng cung.
Nhánh thứ hai gần chục vạn quân đánh vào hoàng cung do Đồng tướng quân chỉ huy.

Quân của Tam vương gia đông hơn, mạnh hơn, nhưng quân của Tư Mã tể tướng do chiếm được địa hình thuận lợi từ trước nên cũng không tỏ ra thua kém. Hai bên giằng co chém giết suốt một canh giờ vẫn chưa bên nào thực sự chiếm ưu thế. Trong hoàng cung lúc này khắp nơi đã là xác người cùng máu me.
Trời tối dần, ở bên ngoài nhánh còn lại gồm sáu vạn binh do Lý tướng quân chỉ huy với nhiệm vụ cầm chân cấm vệ quân. Lúc này họ rốt cuộc gặp được mười vạn quân do Tần Vũ Trung cầm đầu.

Nhìn mười vạn cấm vệ quân dung mãnh thiện chiến thế kia, Lý tướng quân trong lòng thấp thỏm bất an. Thắng là chuyện không thể, còn cầm cự được bao lâu thì hắn cũng không nắm chắc. Phải làm sao để kéo dài thời gian đây?
- Ha ha, thì ra là Lý tướng quân, nghe danh đã lâu nay mới được gặp.
Tần Vũ Trung phía đối diện cười lên tiếng. Sau đó hắn xuống ngựa, cho thủ hạ đem một bàn rượu lên.
- Thực ra Lý tướng quân không cần căng thẳng như vậy. Nào, lại đây chúng ta uống chén rượu đã rồi nói chuyện một chút!
Lý tướng quân thấy vậy thì không hiểu đối phương đang định làm trò gì, nhưng hắn cũng không dám bước tới, ai biết liệu có phải là một âm mưu nào đó không?
- Tần tướng quân có gì cứ nói, Lý mỗ xin nghe!
Tần Vũ Trung ngược lại cũng không vội, chậm rãi uống chén rượu, sau đó ung dung nói:
- Lý tướng quân hiện tại đang muốn đưa quân đi đâu vậy?

“Tất nhiên là đi đánh nhau với ngươi!”
Lý tướng quân nghe vậy khó hiểu, bèn đáp:
- Lý mỗ phụng mệnh tam vương gia đem quân đi dẹp loạn!
Tần Vũ Trung bật cười nói:
- Ồ, thật trùng hợp, bản tướng cũng đang đem quân đi dẹp loạn. Vậy Lý tướng quân có phát hiện phản quân không?
Lý tướng quân nghe vậy sửng sốt, liền lắc đầu nói:
- Không thấy!
Tần Vũ Trung lại cười nói:

- Ha ha! Ta cũng không thấy phản tặc ở đâu cả. Lý tướng quân, ta xem chừng phản tặc đã sợ hãi trước quân đội hùng mạnh của chúng ta mà bỏ chạy hết rồi, ngươi hay là lại đây cùng ta uống chén rượu đã, chạy tới chạy lui cả ngày chắc cũng mệt rồi!... Người đâu, mang lên!
Một binh sĩ liền mang bộ dụng cụ xóc đĩa đổ xúc xắc lên.
Tần Vũ Trung lại cười nói:
- Lý tướng quân có hứng thú làm vài ván hay không, chúng ta đánh nhỏ thôi, một vạn một ván, dù sao hiện tại không có việc gì làm, tiêu khiển một chút cho đỡ buồn.
Lý Thắng vốn cũng là con nghiện cờ bạc, nhưng lúc này việc quân cấp bách, hắn không dám liều lĩnh nháo theo Tần Vũ Trung. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bèn cho người về hỏi ý kiến vương gia.
- Tần tướng quân đợi chút, ta cho người về lấy bạc ngay!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play