*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Kí chủ, tại sao tôi lại cảm thấy cậu giống như muốn đội nón xanh hậu cung Chiêu Dương đế vậy?""Kí chủ, cậu bị bệnh một trận mà nhận được không ít thứ ha."
Sau khi cung nữ rời đi, kinh thư in bốn chữ lớn 'hệ thống hồng nương' bay đến trước mặt Giang Lăng.
Kinh thư 'soạt' một tiếng mở ra, vốn là một tờ giấy trống không lại liệt kê từng hàng chữ chi chít, chính là những lễ vật trong thời gian Giang Lăng dưỡng bệnh nhận được.
Giang Lăng thoải mái dựa vào trụ giường, tùy tiện đáp một tiếng.
Hệ thống khó hiểu: "Quái lạ, lão hoàng đế tặng thì bình thường, Mai Thiếu Hằng mượn danh bồi tội tặng cũng thế, nhưng sao phi tần hậu cung lại từng người từng người thi nhau tặng đồ?"
"Tôi mất con, thân thể lại thương tổn, các nàng đương nhiên vui vẻ hớn hở mang đồ qua chúc mừng chứ, có gì kỳ quái." Giang Lăng tùy tiện trả lời.
"... Làm sao cậu biết?" Hệ thống hoài nghi.
"Độ thiện cảm." Giang Lăng nghiêng người, đưa tay che mắt.
Trong khoảng thời gian này, Giang Lăng không thể 'thị tẩm', chỉ có thể lảm nhảm cùng 'tỷ muội' ở hậu cung, nhưng lại gặp được không ít phi tần đến thăm hắn, tuy nhận được không ít thứ, thế nhưng xem trộm độ thiện cảm thấp đến giận tím người trên đỉnh đầu tiểu mỹ nhân, Giang Lăng lại cảm thấy phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều chị em thù địch đến thế...
Hệ thống ở bên nhắc nhở: "Kí chủ, tôi cảm thấy phải nhắc cậu, Hàn Tố sắp tiến cung rồi, cậu còn phải liên kết phi tần ức hiếp nàng kìa."
"Biết rồi..."
"Theo cái độ hảo cảm này, tôi nghi đến lúc đó người người đều ghim cậu." Kinh thư soạt một cái mở ra, lần thứ hai giở đến trang 'Sổ tay yêu phi hại nước', "Kí chủ, cậu nên kéo bè kết phái rồi đó!"
"..."
Đây đúng là chi tiết quan trọng, trong nguyên tác, sau khi Mai Thiếu Hằng trở về, triệt để lạnh nhạt Hàn Tố, thậm chí cấm nàng bước ra khỏi tiểu viện của mình. Hàn Tố tuy tức giận mình bị vu oan, phẫn nộ Mai Thiếu Hằng không phân biệt đúng sai, nhưng biết Hi phi gặp chuyện không may, bản thân coi như gây ra đại họa nên nhịn xuống.
Cho đến khi Thất tịch, Chiêu Dương đế thiết yến, mới vào cung lần nữa.
Cô nương đáng thương này vừa vào cung lại bị ức hiếp, lúc nàng phản kháng được nam hai, cũng chính là Đoan vương giúp đỡ, vì vậy... khiến cho Mai Thiếu Hằng nổi máu ghen.
... Giang Lăng cảm thấy cái tình tiết này đúng là gảnh háng.
Buông đôi tay đang che mặt, Giang Lăng đã nằm nhiều ngày duỗi người, cầm bình ngọc ở đầu giường, sau khi uống một phần lưu đan ngọc lộ thì phân phó ma ma quản sự của mình đưa đồ đáp lễ cho phi tần hậu cung, những người tới thăm hắn đưa lễ gấp đôi.
Sau đó hắn dẫn theo một đống cung nữ, trùng trùng điệp điệp ra cửa.
Lên nhuyễn kiệu rồi, kinh thư lúc mở lúc đóng: "Tặng lễ có tác dụng hay không?"
"Lúc theo đuổi một cô gái, điều trước hết phải chấp nhận tiêu tiền vì cô ấy." Giang Lăng cười cười, "Nếu cậu không đối tốt với người ta, người ta đương nhiên không để ý đến cậu. Hơn nữa, Giang gia có tiền."
Giang gia vốn là trâm anh thế gia, địa vị của Giang phụ cực cao, đúng thật là không thiếu tiền.
"Cậu cho rằng mình đang theo đuổi người ta chắc!"
"Nếu không thì sao?" Giang Lăng khoanh tay, "Cậu muốn tôi làm chị em bạn dì với các cô ấy?"
"Thế nhưng trong nguyên tác Giang Lăng rõ ràng là uy hiếp lợi dụng..."
Giang Lăng không để ý đến hệ thống, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Cũng không biết Phó thái y lấy ngọc lộ ở đâu ra, uống vào rồi thân thể dễ chịu hơn nhiều."
"Đó là đương nhiên. Trong những thứ cậu nhận được, cái đó là quý nhất. Cũng không biết là ai liên tục tặng cậu đến năm bình."
Cũng không biết là ai...
Trong lòng Giang Lăng thoáng qua suy nghĩ này, sau đó đặt vấn đề qua một bên, kéo một góc màn ra.
Làn gió mát dịu theo khe hở thổi qua, phong cảnh xinh đẹp in vào trong mắt.
Cung nữ quy củ xuyên qua hành lang gấp khúc, bưng mâm đựng trái cây và bánh điểm tâm trên tay, Giang Lăng đi theo phương hướng của các nàng, thấy được váy áo tinh xảo trong đình thủy tạ.
Mỹ nhân hoặc kiều diễm hoặc đoan trang, hoặc tú lệ tụ chung một chỗ, cắn hạt dưa, ăn điểm tâm, nói chuyện nhân sinh.
Tuổi của Chiêu Dương đế không nhỏ, các phi tần địa vị cao thì hoàng nhi dưới gối cũng đã lấy vợ sinh con, thế nhưng tiểu cô nương trong hậu cung vẫn không ít.
Ví như mấy vị này...
"Phấn của Noãn Hương Các không tồi. Vài ngày trước sai người đưa đến một ít, ta thử một chút, cảm thấy rất tốt."
"Trách không được ta thấy mấy ngày nay sắc mặt muội muội tươi tắn hơn nhiều."
"Vòng ngọc của Trân Bảo Các cũng không tệ nha, chính là cái trên tay ta."
"Váy Lưu Tiên* của Tưởng Ký từ kiểu dáng đến hoa văn đều đẹp."
*Váy Lưu Tiên (留仙裙): một loại y phục của phụ nữ thời Hán, khá nổi tiếng. Trong cung đình cổ đại thì nó là vật vô cùng quý giá, kiểu dáng hoa lệ - theo Baidu. Để cái hình cho mọi người nhìn nè:"Thứ các ngươi nói đều tốt, nhưng mà hơi đắt, mua rồi cũng tiếc không dám dùng."
Khi Giang Lăng đi đến, các nàng đã nói xong quần áo son phấn trang sức, bắt đầu chuyển qua hóng drama.
"Nghe nói một cung nữ Phưởng Chức Các* đối thực** với một thái giám?"
*Phưởng Chức các (纺织阁): nơi may quần áo trong cung (?)*Đối thực (对食): Đối thực nghĩa gốc là ăn chung, sau này có hai ý nghĩa: một là chỉ những nữ tử đồng tính luyến ái trong cung (cũng còn gọi là ma kính), hai là cung nữ với thái giám kết thành phu thê trên danh nghĩa - theo Baidu."Mà thái giám đó còn là nghĩa tử của Vương công công... Hi phi?"
Cô nương kia ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đứng trên bậc thang, kinh ngạc một chút, sau đó mấy người đứng dậy hành lễ với Giang Lăng.
Giang Lăng vào cung chưa lâu, ít khi ra ngoài, mà không phải ai cũng có thể tới 'vấn an', nên ở đây chỉ có một người nhận ra hắn.
Những người còn lại là lần đầu tiên gặp hắn, sau khi len lén liếc nhìn liền có chút xấu hổ.
Hi phi không nói gì, không người nào dám đứng dậy, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng ánh mắt quan sát của Giang Lăng.
"Phấn của Noãn Hương các? Vòng ngọc của Trân Bảo các? Váy Lưu Tiên của Tưởng kí?" Âm cuối khẽ rung lên bên tai lộ ra vẻ lười biếng.
Theo lời nói của Giang Lăng, mấy người lúc nãy nói chuyện biến sắc mặt. Các nàng biết mình không nói gì sai, nhưng vẫn sợ Giang Lăng đột nhiên làm khó dễ.
Dù sao ai cũng biết Hi phi vừa mất con.
"Minh Hương." Giang Lăng nói, "Đưa những thứ này cho các muội muội."
Minh Hương được Giang Lăng mang theo từ Giang phủ, độ thiện cảm coi như cao, lúc này mặt không đổi sắc vâng mệnh.
Giang Lăng lại nhẹ nhàng đỡ một cái: "Còn nữa, đều đứng lên đi."
Giữa sân im lặng một lát, sau đó mấy người cùng đứng dậy, rối rít mở miệng cảm ơn: "Tạ nương nương ban ân."
Nhưng mà, đột nhiên được ban thưởng làm cho lòng các nàng có chút bất an.
Giang Lăng tùy ý gật đầu, lúc xoay người rời đi bị gọi lại.
"Hi phi..." Âm thanh nhỏ như mèo kêu.
Giang Lăng quay đầu, lúc nhìn thấy cô nương gọi hắn, nhịn không được chụp cho Chiêu Dương đế hai chữ 'cầm thú'. Cô nương này nhìn dáng vẻ so với hắn lúc mới vào cung cũng phải nhỏ hơn hai tuổi.
Cô nương này cúi đầu: "Nương nương, thần thiếp..."
"Ngươi không thích vòng ngọc?"
Lông mi cô nương này run rẩy: "Đương nhiên là thích, chỉ là thần thiếp không có công gì..."
"Vậy được rồi." Giang Lăng ngắt lời nàng, lúc đầu định rời đi lại trở về, bước chân vào đình thủy tạ, tới trước mặt nàng.
Nàng dường như còn muốn nói điều gì, Giang Lăng lại cầm tay nàng, khiến nàng giật mình.
"Nương nương?"
Giang Lăng cúi đầu, mỉm cười đánh giá cô nương này, thiện cảm của nàng với hắn rất thấp, hoặc có lẽ, chỉ đơn giản là đang sợ hắn mà thôi.
"Ngươi am hiểu đánh đàn?" Giang Lăng hỏi.
"Dạ, thần thiếp thuở nhỏ đã học đàn."
Giang Lăng nâng tay nàng lên, tháo cái vòng tay mình thấy cản trở xuống, thay nàng đeo vào: "Chẳng trách tay đẹp như vậy. Ngươi nhìn, vòng ngọc này có phải rất hợp với ngươi không?"
Trên cổ tay khảnh mảnh, vòng ngọc xanh biếc tràn ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Giang Lăng lướt qua lòng bàn tay, lại sờ sờ đầu nàng: "Có thời gian thì đến Hiệt Phương đình bồi ta, đánh vài khúc dân gian, cái này coi như thưởng ngươi trước."
Khuôn mặt Giang Lăng gần trong gang tấc, cô nương kia liền choáng váng đáp 'được'.
Một nụ cười trong trẻo liền nở rộ trước mặt nàng.
Giang Lăng buông lỏng tay nàng, xoay ngươi sờ sờ khuôn mặt một cô nương khác, vừa ăn đậu hũ vừa nói: "Xinh đẹp như vậy, son của Noãn Hương Các không cho ngươi thì cho ai?"
"Eo của ngươi vừa nhỏ vừa mềm, dáng vẻ yểu điệu như thế, nên mặc quần áo thật đẹp." Lúc nói lời này, tay Giang Lăng xoa nhẹ eo người ta mấy cái, nhìn gương mặt thanh tú choáng váng đỏ mặt.
Đùa giỡn từng người xong, Giang Lăng được cung nữ nâng lên nhuyễn kiệu.
Thẳng đến khi không còn bóng dáng mới có người ở đình thủy tạ lên tiếng lần hai.
"Này..." Cô nương cầm vòng ngọc cúi đầu, "Các ngươi có phát hiện không, dáng người Hi phi thật cao."
Một cô nương khác lấy tay áo che khuôn mặt đỏ hồng: "Hình như còn cao hơn bệ hạ một chút."
"Lúc nãy ta..." Một cô nương cảm thấy vô lực ngồi trên ghế tròn, "Cảm thấy Hi phi dường như muốn..."
Dường như muốn hôn ta... Mấy chữ cuối cùng, nàng không nói nên lời.
Cả ngày hôm nay, Giang Lăng chạy khắp hậu cung, đùa giỡn phi tần tuổi còn trẻ một phen, còn phi tần tuổi lớn hơn thì làm nũng, bán manh một chút.
Nụ cười trên môi chưa từng tắt, đôi mắt cũng sáng lên, vô cùng thích thú.
"Kí chủ... Rốt cuộc cậu đang cười cái gì?"
"Cậu không cảm thấy rất thú vị sao?" Giang Lăng hơi nghiêng đầu, "Có người giảm độ thiện cảm, có người tăng, cũng có không thay đổi."
"Rồi thì?"
"Tôi đoán Chiêu Dương đế muốn lật bài tử tôi, tôi định đưa lão đến chỗ mấy vị phi tần có độ thiện cảm giảm đó. Coi như tôi làm việc tốt không lưu danh."
Tối hôm đó, kinh thư bay quanh Giang Lăng mấy vòng, chỉ thấy Giang Lăng 'lặp lại chiêu cũ', phun cho Chiêu Dương đế một miệng máu, thật sự khiến cho lão rời đi.
Kinh thư không ngừng lật sách, hình như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng nhìn về phía ngọn đèn dầu bừng tỉnh đại ngộ.
"Kí chủ! Kí chủ!!!"
Kinh thư gấp lại, bay lên mặt Giang Lăng.
Tiếng của hệ thống to như sấm: "Kí chủ, tại sao tôi lại cảm thấy cậu giống như muốn đội nón xanh hậu cung Chiêu Dương đế vậy?"
"Tào lao!" Giang Lăng nhặt kinh thư lên, ném về phía góc, "Tôi là đang làm một yêu phi hại nước đủ tư cách!"