Lần thứ hai Giang Lăng tỉnh lại, đập vào mắt là màn lụa trùng điệp, mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn bên chóp mũi, tựa như đã qua mấy đời.
"Ái phi."
Giọng nói mang theo thương yêu kéo ý thức về, Giang Lăng bị một bàn tay nắm lấy, còn ngắt nhẹ lòng bàn tay hắn.
Lão già dâm dê.
Giang Lăng thầm rủa trong lòng, nắm tay mà cũng không thành thật, nào giống như thiếu niên mười mấy tuổi kia, đoan chính thành thật, chỉ sợ có chỗ nào thất lễ.
Đầu trên gối mềm hơi chuyển động, Giang Lăng nhìn thấy lão hoàng đế nửa tựa trên giường, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn.
"Ái phi, nàng tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?" Chiêu Dương đế mặt mang yêu thương vươn một tay tới muốn sờ mặt Giang Lăng, "Đứa trẻ không còn tuy đáng tiếc, nhưng ta không trách tội nàng, chúng ta về sau rồi sẽ có hoàng nhi. Bây giờ nàng nên an dưỡng thật tốt, nhất định không được thương tổn thân thể..."
Tay Chiêu Dương đế còn ở giữa không trung, một bàn tay thanh tú đã nắm chặt cổ tay lão, xương tay cũng không nhỏ nhưng trắng nõn thon dài. Có lẽ do sinh non mất máu, có thể thấy được gân xanh mơ hồ ẩn hiện dưới da thịt trắng nõn.
Cho là hắn muốn náo loạn, Chiêu Dương đế mím môi nhỏ đến không thể thấy, nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không dễ dàng tha cho kẻ hại nàng rơi xuống nước. Thế nhưng nàng thân là cung phi, phải nên..."
Bốn chữ 'hiền lương thục đức' còn chưa ra khỏi miệng, Chiêu Dương đế thấy người vừa mới tỉnh cười với lão.
Vốn muốn trấn an hắn trước, lời muốn nói lại kẹt trong cổ họng.
Trên giường gấm, mái tóc dài của Giang Lăng rối tung, vài sợi tóc vương giữa khuôn mặt tinh xảo tái nhợt. Hắn nhìn Chiêu Dương đế, đôi mắt xinh đẹp tràn hơi nước, nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi lại ôn nhu, câu ra tất cả nỗi niềm trong lòng người.
"Bệ hạ, thần thiếp không đau lòng." Đôi môi mất đi huyết sắc nói như vậy.
Tuy ban đầu Chiêu Dương đế cực kỳ kinh diễm trước Giang Lăng, nhưng quốc sắc thiên hương thì thế nào? Nhìn suốt hai tháng cũng sẽ mất cảm giác mới mẻ. Chiêu Dương đế vốn đam mê sắc đẹp, lại có tật có mới nới cũ, sau lúc váng đầu chỉ còn lại phần 'đẹp', ngay cả thương tiếc cũng hầu như không còn.
Giờ khắc này, lão có chút choáng váng lần thứ hai.
"Thật ra ta rất muốn sinh cho bệ hạ một hoàng nhi, nhưng chỉ cần bệ hạ còn ở cùng ta, ta sẽ không đau lòng."
Lúc nói những lời này, Giang Lăng rũ mắt, dường như che giấu vẻ đau buồn trong mắt.
Chiêu Dương đế kinh hoảng trong lòng, ôm Giang Lăng vào trong ngực, trượt tới lui trên eo hắn vô cùng thoải mái, miệng nói hắn chịu khổ rồi, sẽ thăng hắn thành một trong bốn phi.
Lúc rời đi, Chiêu Dương đế lại ban một đống trân bảo và thuốc bổ.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, đến lúc không còn tăm hơi Chiêu Dương đế, Giang Lăng đuổi cung nữ ra ngoài, còn mình run run thân người cho rơi bớt da gà.
Cũng may đọc xong lời kịch rồi.
[Đinh -- Hệ thống đang khởi động.]
[Độ thiện cảm của Chiêu Dương đế +20.]
Giang Lăng ngẩng đầu, thấy được kinh thư vẫn luôn đóng kín lóe ánh sáng, dưới ánh mắt dò xét của Giang Lăng chậm rãi mở ra trang thứ nhất.
Sau đó Giang Lăng nghe thấy tiếng nói ồn ào quen thuộc.
"Kí chủ! Hồ Hán Tam tôi về rồi đây! Hô hô hô!"
"Tôi thấy cậu càng ngày càng nhập diễn rồi đó, trông hưởng thụ phết. Thế nào, vừa được lão hoàng đế ôm có thoải mái không?"
Một lát sau, kinh thư bay về phía Giang Lăng, lúc đến gần bên cạnh hắn bị một bàn tay chụp được. Giang Lăng xốc áo ngủ bằng gấm, xoay người ngồi dậy, chân ngọc đạp đạp bìa kinh thư.
Hắn nghiêng đầu cong mắt: "Rất thoải mái đó. Tôi vẫn luôn muốn đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nói cho Chiêu Dương đế tôi là nam, đứa trẻ lẫn mẹ nó đều là giả hết. Nghĩ đến đã đặc ~ biệt ~ thoải ~ mái ~"
Kinh thư biến mất dưới chân Giang Lăng, hiện hồn cách đó không xa, thanh âm hoảng sợ: "Kí chủ, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Lương tâm của cậu để đâu hả???"
"Bớt xàm đi!" Giang Lăng lạnh lùng liếc, "Lúc quan trọng chạy mất dép, tôi còn chưa tính sổ với cậu!"
"Đó không phải là trục trặc sao?" Hệ thống đột nhiên có chút chột dạ.
"Thành thật khai báo, nhân vật nguy hiểm là ai?"
Hệ thống lật sách ào ào: "Không chừng là nghĩ nhầm rồi, nơi đây chẳng qua chỉ là một thế giới phong kiến của người phàm, không thể có loại nhân vật nguy hiểm này."
"Thế giới người phàm?" Giang Lăng khẽ lẩm bẩm.
Hắn ôm hai chân, chống cằm, ánh mắt vẫn dính trên người hệ thống, thấy rõ ràng kinh thư cứng đờ một cái.
Vì vậy hắn nở nụ cười: "Tức là... còn có thế giới khác? Ví dụ như tiên hiệp? Ma pháp? Tương lai tinh tế? Chư thiên thần phật hàng vạn hàng nghìn yêu ma tụ tập?"
[Hệ thống trục trặc, đang tắt máy...]
"..."
Lại chơi trò chết máy bỏ chạy.
Giang Lăng nhướng mày mắng: "Quay lại đây! Không phải trong phạm vi quyền hạn của tôi đúng không, tôi không hỏi được chưa."
[...]
"Ahihihi." Hệ thống nhanh nhẹn bán manh, "Sống lại tại chỗ ~"
Nghe được giọng nói thô lỗ ấy, Giang Lăng lại sốt ruột.
"Nói những gì nói được cho tôi." Giang Lăng xoa mi tâm, "Còn nữa, đừng có đánh trống lảng, nhân vật nguy hiểm là ai?"
"Cho cậu xem một chút." Lúc này hệ thống vô cùng phối hợp.
Kinh thư trước mặt mở ra, Giang Lăng mờ mịt nhìn cái khung tròn màu đỏ trước kia hiện lên.
Khung tròn màu đỏ cũng không nhỏ, thế nhưng màu đỏ ở giữa giống như huyết dịch sền sệch, đầy cả khung còn chưa tính, còn tràn ra ngoài, nhuộm đỏ một khối.
Giống như hiện trường giết người.
"Thiện ác rất khó xác định. Cho dù cậu giết người, không có nghĩa là ác; nếu như cậu cứu người, cũng chưa chắc là thiện."
Hệ thống bắt đầu tụng kinh: "Nếu cậu cứu tội phạm giết người chẳng khác nào đồng lõa. Nếu cậu giết một ác nhân tay nhiễm máu tanh, đó là để cứu người vô tội. Cho nên nói, làm điều thiện ác đều là vấn đề cần phải động não."
Giang Lăng: "Nhảy qua đoạn này, đoạn tiếp."
"À." Kinh thư mở trang kế tiếp, hệ thống thì thầm: "Kí chủ, cậu không kiên nhẫn chút nào, phải chịu đựng một chút chứ... Ờm... Bắt đầu từ chỗ này là được."
Ánh sáng trước mắt như đom đóm tụ lại, dần dần hình thành cái bóng mờ, là một thiếu niên tóc đen mềm mại tản trên trán, tóc không dài không ngắn rơi trên đầu vai, khuôn mặt mang theo chút nét trẻ con.
Giang Lăng kinh ngạc, hắn nhận ra thiếu niên này.
Thiếu niên đối diện Giang Lăng có đôi mắt trong trẻo như nước mùa xuân, y mỉm cười, khuôn mặt tựa gió xuân lướt qua mặt hồ gợn sóng.
Ôn hòa vô hại.
Trong đầu Giang Lăng xẹt qua bốn chữ này, lại đánh giá thêm một câu, giống như một nắm gạo nếp, có thể tùy ý nhào nặn.
Thế như, một mảng đỏ máu trên đỉnh đầu vẫn còn đó, thật sự là... kì dị không thể tả được.
Sau đó, gió mát tràn vào từ cửa sổ, thổi tan bóng mờ đi.
"Thấy chưa, đây chính là 'nhân vật nguy hiểm' kia, lúc đó tôi sợ đến ngu người luôn. Nhưng mà... chuyện này nghe có vẻ hư cấu..."
Hệ thống lầm bầm xong lại kéo cao giọng: "Mặc dù không thể phán định thiện ác cách dễ dàng, nhưng một người mặc kệ giết người tốt, người xấu hay người vô tội, chỉ cần giết sẽ nhiễm huyết khí, giết nhiều hơn sẽ tạo sát nghiệt. Cái khung đỏ này là đẳng cấp sát nghiệt đó."
"Tổng cộng có mấy cấp?" Giang Lăng bắt trọng điểm.
"Khụ khụ, tôi chỉ là bà mai, cũng chưa gặp được đại ma đầu gì, đánh giá độ nguy hiểm dựa vào tiêu chuẩn thống nhất, cũng chính là năm cấp." Hệ thống tiếp tục, "Cậu xem, cấp một nhẹ nhất, giết mười người, cấp hai giết trăm người, tiếp theo giết ngàn người, hủy một thành, rồi đến diệt một quốc gia."
Giang Lăng híp mắt: "Tiếp theo?"
[Hệ thống...]
"Quay lại đây!"
"Chuyện này không phải là không thể nói sao?"
Giang Lăng nghĩ thầm, cậu không nói tôi cũng biết.
Kinh thư cũng thiếu đánh, bay đến trước mặt Giang Lăng ồn ào: "Đứa trẻ này nhỏ như vậy, làm sao giết nhiều người như thế được, có lẽ là lúc hệ thống trục trặc làm số liệu rối loạn theo."
"Thân phận của y là gì?"
"... Làm sao tôi biết?"
Giang Lăng nhướng mày: "Đây không phải nghề của cậu à?"
"Tôi chỉ biết thông tin vai diễn xuất hiện trong nguyên tác, thế nhưng một thế giới nhiều người như thế làm sao tôi biết hết toàn bộ được? Đương nhiên là kí chủ cậu phải tự đi mà hỏi chứ!"
"..."
Vì vậy, Giang Lăng nổi giận xé xác kinh thư.
Đến khi vang lên tiếng gõ cửa, Giang Lăng chỉ có thể làm bệnh mỹ nhân lần nữa.
Cung nữ nối đuôi nhau tiến vào, Giang Lăng cúi đầu ho khan, vô cùng có trách nhiệm diễn tốt vai của mình. Hắn ngẩng đầu, lại thấy trên đầu mỗi cung nữ đều hiện ra một hàng chữ số.
"Lần trục trặc này không phải không có thu hoạch." Thanh âm hệ thống quanh quẩn bên tai Giang Lăng, tức giận bất bình, "Tôi trở về sửa chữa một phen, mở ra hệ thống thiện cảm sớm mà chỉ có hệ thống cấp hai mới có. Tôi thăng cấp không công cho cậu, vậy mà cậu đối xử với tôi như vậy, nếu không phải là không có cách nào giải trừ buộc định..."
Giang Lăng không thèm để ý tới hệ thống nữa, đảo mắt qua một hàng số trên đỉnh đầu cung nữ. Như trong dự đoán, đều không cao lắm, còn có mấy người chỉ có một chữ số, thật sự thê thảm.
Đột nhiên nghĩ đến hình như đỉnh đầu Chiêu Dương đế cũng có cái này, lúc Giang Lăng nhìn lướt qua còn nghĩ mình hoa mắt, thiện cảm của Chiêu Dương đế đối với mình thế mà lại đạt đến tiêu chuẩn
Cung nữ mang đến một đống đồ vật, là Tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng đưa tới. Giang Lăng nhìn qua, so với hoàng đế ban cho chỉ hơn không kém, thậm chí còn càng suy xét săn sóc thân thể Giang Lăng.
Đây là... đồ đưa đến để bồi tội của Tam hoàng phi đi.
Hàn Tố rốt cuộc trở thành người chịu tội thay.
Cung nữ lui xuống, một lão nhân dẫn theo tiểu dược đồng bước vào trong.
"Ai da, tiểu tử ngươi sao hấp ta hấp tấp thế, cẩn thận một chút cho ta, đồ vật bên trong mà vỡ thì có bán hai người già trẻ chúng ta cũng không đền nổi đâu."
Tiểu dược đồng ỉu xìu: "Đã biết ạ."
Phó thái y ngẩng đầu, Giang Lăng liền nhìn lướt qua đỉnh đầu lão, độ thiện cảm đạt mức tiêu chuẩn, phỏng chừng thông cảm hắn mất con nên tăng không ít điểm.
Thật ra hắn không cần đồng tình đâu.
Đối mặt một đống thuốc bổ, Phó thái y liếc mắt nhìn, thuận tiện nói: "Bày vẽ, là thuốc đều có ba phần độc, mấy thứ này không nên tùy tiện uống."
Sau đó Phó thái y kê thuốc cho Giang Lăng, lén lút đưa cho Giang Lăng một bình bạch ngọc, dặn dò: "Nương nương. đây là thứ tốt bồi bổ thân thể, sau khi dùng bữa uống nó, đảm bảo thân thể người khỏe mạnh."
Nói xong liền dẫn theo tiểu dược đồng nhanh chóng rời khỏi, một chút cũng không thể chờ lâu.
Giang Lăng thu bình ngọc vào trong tay, cúi đầu hỏi: "Có người nhờ thái y đưa đến sao?"
Bước chân lão nhân chưa dừng lại, Giang Lăng chỉ khẽ cười: "Đa tạ."
Bởi vì trong lúc đó, Giang Lăng nghe được giọng của hệ thống.
Hệ thống to miệng nói: "Ồ, lưu đan ngọc lộ, tuy phẩm chất không tốt lắm nhưng ở thế giới này là thứ tốt cực kì khó có được. Kí chủ, tôi nhớ lúc trước cậu hộc máu, uống nhiều cũng tốt."
Dắt tiểu dược đồng một đường cứ bĩu môi, Phó thái y trở về thái y viện.
Có cung nữ ngăn lão, nói Quý phi nương nương mệt mỏi, muốn lão đi xem thử.
Vì vậy, Phó thái y chỉ có thể đi sang Thấu Phương Trai.
Lúc qua một con đường vắng vẻ, trước mặt có một thiếu niên đi đến. Y mang theo một cái giỏ trúc, dường như muốn đi đâu đó vấn an một người.
Phó thái y cúi đầu: "Cửu công tử."
Thiếu niên đáp một tiếng, mỉm cười hiền hòa với hai người, sau đó đi về phía sâu trong Tây cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT