"Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta lấy đầu các ngươi."
Giọt mưa rơi tí tách trên mái ngói lưu ly, chảy xuống theo khe rãnh, bắn lên bụi nước dưới mái hiên. Gió thét gào tạt vào hành lang, lúc Giang Lăng đẩy cửa ra ngoài bị gió tát vào mặt không khỏi rụt người run rẩy. Hắn 'chăm sóc ngày đêm' vài hôm, mặc dù không để tâm nhưng vì làm dáng nên đã mấy ngày không ngủ ngon, cộng thêm thân thể ốm yếu làm cả người xây xẩm. Cơn gió tuy lạnh nhưng cũng làm Giang Lăng tỉnh táo đôi chút.
"Kí chủ, có một nhóm thủ vệ đi theo sau cậu." Hệ thống phát hiện tình huống thì báo cho Giang Lăng.
Giang Lăng không để ý: "Chắc là người Giang thừa tướng phái tới bảo vệ con gái lão. Theo thì cứ theo đi."
"Cũng đúng. Giờ hoàng cung loạn như thế, có người đi theo bảo kê cũng tốt."
Cách màn mưa, Giang Lăng liếc qua một nơi, hơi dừng lại. Sắc trời âm u, hoàng cung được bao phủ trong làn mưa bụi có một vẻ đẹp riêng, nhưng có một chỗ không hợp cảnh cho lắm. Phần trụ được điêu khắc hoa văn tinh xảo cháy đen từng mảng, nơi vốn để hoành phi trống trơn. Mấy cung điện đổ nát, ngói lưu ly rực rỡ vỡ đầy đất, chất chung một chỗ với đá vụn. Trong lầu son gác tía, chúng giống như ông lão gặp đại nạn, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.
Hệ thống đi theo Giang Lăng, đậu trên vai hắn: "Hình như tối qua chỗ đó bị cháy."
"Trận mưa này cũng đúng dịp đấy chứ, bớt thời gian dập lửa." Giang Lăng cười, nghĩ thầm có lẽ vết máu tối qua cũng bị rửa trôi gần hết, chỉ cần dọn dẹp thi thể là có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy tiểu tiết thì hơi vi diệu, nhưng thế giới này vẫn kiên cường bỏ qua mà phát triển theo quỹ đạo.
Giang thừa tướng và Đoan vương Mai Hiên liên thủ, sau khi Chiêu Dương đế 'bệnh nặng liệt giường', bọn họ mượn một trận lửa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vừa thanh toán thủ vệ trong cung không thuận theo, vừa đoạt ấn chương, dùng danh nghĩa Chiêu Dương đế để ban chiếu, ổn định triều đình.
Từ sau hôm nay, Chiêu Dương đế sẽ bị giam lỏng hoàn toàn. Toàn triều sẽ chia làm hai phái, một phái theo hiệu lệnh Giang thừa tướng đứng đầu quần thần, một phái theo Nhiếp chính vương Mai Hiên như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Theo lý mà nói, người thừa kế danh chính ngôn thuận như Mai Hiên chiếm ưu thế hơn, nhưng Giang thừa tướng cũng không vừa, có một con gái là sủng phi của Chiêu Dương đế rất nghe lời lão, còn cả Tiệp dư đang mang thai. Coi như không có những cái này, Chiêu Dương đế vẫn còn mấy đứa con còn nhỏ, bồi dưỡng ấu đế cũng được.
Ai thắng ai thua còn chưa biết.
Giang Lăng suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên về Hiệt Phương đình mặc quần áo dày một chút rồi nghỉ ngơi, lỡ bị cảm thì người ta cùng lắm là hơi khó chịu, còn hắn thì đánh đu trên sợi dây sinh tử luôn.
Đi một đường, Giang Lăng không gặp được cung nữ nào, chỉ có mấy thủ vệ mặc giáp. Có lẽ bọn họ là người của Giang thừa tướng hoặc Đoan vương, thấy Giang Lăng ra ngoài, người tinh mắt nhận ra thân phận của hắn, không ai dám hỏi một câu.
Đi thêm một đoạn, Giang Lăng đột nhiên dừng bước hỏi: "Tiểu Hồng, cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
"Có, ở đâu bên..." Kia.
Lời chưa hết Giang Lăng đã quẹo, đi đến một nơi vắng vẻ.
Trời mưa liên miên u ám, xuyên qua mái hiên làm ướt vạt áo Giang Lăng. Đến càng gần, Giang Lăng nghe thấy tiếng cười, xen lẫn tiếng mắng chửi đánh đập và tiếng khóc la của phụ nữ.
Nghĩ đến chuyện gì, Giang Lăng biến sắc, tăng nhanh tốc độ.
Đến cửa, một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên xông ra, Giang Lăng nghiêng người tránh được, bóng đen kia liền ngã trên đất, lại bị Giang Lăng nhanh tay tóm tại.
"Đừng đụng vào ta! A!"
Người kia hoảng sợ hét ầm lên, tay chân đánh đấm loạn xạ. Giang Lăng đúng lúc buông tay, người kia ngã trên mặt đất.
"Là ta, Hi phi đây."
Kia là một cung nữ quần áo xộc xệch, một tay áo bị xé lộ ra cánh tay trắng noãn. Nghe thấy tiếng Giang Lăng, cung nữ kia nhút nhát ngẩng đầu nhìn.
Trông quen quen...
Lúc Giang Lăng đang nghĩ như vậy, cung nữ kia xoa cái mông bị té đau, khóc òa lên, quỳ trước mặt Giang Lăng cầu xin: "Hi phi nương nương, cầu người mau cứu nương nương nhà nô tỳ với!"
Nàng vừa nấc vừa nói: "Tối qua có một đám người mang đao vọt vào giết rất nhiều người, chảy nhiều máu lắm, sau đó nhốt chúng nô tỳ lại với nhau. Nương nương nhân lúc bọn chúng không chú ý dẫn theo mấy nô tỳ chạy ra, muốn tìm bệ hạ lý luận. Nô tỳ mới theo nương nương ra ngoài thì bị phát hiện..."
"Chủ tử nhà ngươi là ai?" Giang Lăng ngắt lời nàng.
"Là Lệ phi..."
Cung nữ còn muốn nói gì, Giang Lăng đã bước đến trước mặt nàng, cái bóng hắt xuống vừa lúc bao lấy nàng, làm cung nữ vốn đang run rẩy đột nhiên cảm thấy thật an tâm.
Hai tên hộ vệ mặc áo giáp đến trước Giang Lăng, nom là đến bắt người, thấy Giang Lăng thì giật mình, sau lại toát ra vẻ thèm thuồng. Tuy nhìn hơi ốm yếu, nhưng những tên này còn chưa từng gặp ai đẹp đến thế, vừa nhìn đã thấy bủn rủn cả người.
"Ngươi trốn trong cung nào ra đấy?" Một tên hoàn hồn, nhìn chằm chằm Giang Lăng không chớp mắt: "Ngươi không biết trộm trốn đi là tội mất đầu à?"
Một tên khác hiểu ý, hai tên liếc nhau, bắt đầu uy hiếp dụ dỗ: "Hiện giờ cả hoàng cung đều ở trong loàng bàn tay Tướng gia, các ngươi nghĩ mình vẫn còn quý nhân gì đó chắc?"
"Giờ trong cung mà thiếu một hai ngươi cũng không ai quan tâm đâu."
"Còn không bằng hầu hạ ông đây cho tốt, ông vui vẻ thì sẽ bỏ qua cho cưng."
"..."
Trong tiếng vo ve kia, đôi mắt Giang Lăng gợn sóng: "Giang thừa tướng?"
Môi hắn cong lên: "Bổn cung là Hi phi ở Hiệt Phương đình. Ta đây cũng muốn nhìn xem, là ta rơi đầu hay các ngươi mất mạng trước!"
Nói xong, Giang Lăng chậm rãi đi về phía hai tên kia. Bọn chúng một kẻ kinh sợ, một kẻ tức giận.
"Đúng là không biết tự biết bản thân. Không cho ngươi biết lợi hại thì ngươi... ưm ưm ưm!"
Một đôi tay thô kệch thò ra từ sau lưng hắn ta, bịt chặt cái miệng hắn lại, mặc cho hắn khua tay khua chân thế nào cũng không thả ra, làm hắn chỉ có thể khó hiểu trợn mắt. Mà đồng bọn của hắn cũng toát mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng với Giang Lăng: "Hi phi nương nương tha tội, Tướng gia bảo bọn ta canh chừng người trong cung. Cung nữ này lén trốn ra đã phạm phải tội lớn, bọn ta cũng chỉ là nghe việc mà làm, nếu lỡ mạo phạm..."
Giang Lăng cũng không quay đầu lại, lúc đi ngang qua bọn chúng thì rút trường đao bên hông hắn ta ra, ánh đao lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt đen thẳm. Mũi đao cách bọn chúng rất gần, làm chúng cứng đờ, sợ hãi dựng tóc gáy, vừa suy nghĩ đối phó với Giang Lăng làm sao, vừa sợ hắn đột nhiên phát rồ. Ai ngờ Giang Lăng lại trực tiếp đội mưa rời đi, lúc đi đến cổng vòm hoa mới nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo."
Những lời này đương nhiên không phải nói với hai tên hộ vệ.
"Dạ dạ." Cung nữ kia lấy tay áo lau nước mắt, vội vàng theo sau.
Giang Lăng chờ cung nữ đến trước mặt, đỡ tay nàng nói: "Dẫn đường."
"Vâng."
Lúc Giang Lăng nhìn thấy Lệ phi lần thứ hai, vị phi tần xinh đẹp này nào còn dáng vẻ ngày thường, giống như người đàn bà chanh chua trong chợ, tay đấm chân đá đám hộ vệ.
"Ta muốn gặp bệ hạ, một đám các ngươi phải chắc chắn sẽ bị chém đầu..."
Hầy, vị này còn chưa hiểu tình trạng hiện tại sao.
Tên cầm đầu bị nàng cắn vào tay, tức giận tát nàng. Lệ phi bị đánh choáng váng, đầu đập vào cột, Giang Lăng nghe tiếng cũng thấy đau giùm. Người xung quanh nhốn nháo, Lệ phi thì loạng choạng đứng lên, giận dữ xông đến, vừa rạch vừa cào mặt tên cầm đầu, mặt tên kia trong chớp mắt lòi ra mấy vết xước. Nhìn tư thế này, động tác này hẳn đã lặp lại không chỉ một lần.
Tên cầm đầu ăn đau, chửi Lệ phi là bà điên. Hắn ta bị chọc giận, còn bị rách da, định chưởng cho Lệ phi một chưởng. Này cũng không giống cái tát vừa nãy. Nếu Lệ phi chịu một chưởng này, chắc phải nằm thẳng trên giường bệnh một khoảng thời gian.
Lúc cái tay đầy vết chai kia sắp chạm đến vai Lệ phi, một tiếng vút chắn giữa hai người. Tên kia nếu tiếp tục ra tay sẽ động phải lưỡi đao, máu thịt be bét, đành phải cứng rắn dừng lại. Lệ phi đang muốn nhào lên cũng bị sợ, nhảy về phía sau.
"Là tên khốn nào..."
Kẻ cầm đầu quay lại, giọng nói mắc trong cổ. Vừa khéo hắn ta biết Giang Lăng, bây giờ lại nghe lệnh thừa tướng nên không thể chọc đến vị vừa lập công lớn còn là con gái của thừa tướng này được.
"Ngươi biết ta?" Tay cầm đao của Giang Lăng rất ổn định.
"Thuộc hạ là trưởng quan quân phòng vệ cánh phải..."
"Ta không có hứng biết ngươi là ai." Giang Lăng ngắt lời hắn ta, "Ngươi biết ta thì dễ rồi."
Giang Lăng chỉ vào Lệ phi tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch: "Chăm sóc nàng cho tốt."
Vừa nói xong, những người đang có mặt đều cảm thấy kì quái. Dù sao Lệ phi thê thảm như bây giờ là do bọn họ mà ra mà?
Lệ phi là người nhảy dựng trước: "Giang Lăng, ngươi bị điên à? Ngươi có biết bọn họ vừa nhục nhã ta thế nào không?"
Ngay cả cung nữ lúc nãy cũng quỳ xuống: "Hi phi nương nương, tuyệt đối không được đâu ạ!"
"Bình tĩnh một chút." Thấy tâm trạng Lệ phi không ổn lắm, Giang Lăng chau mày, nhìn Lệ phi một lượt xong ăn ngay nói thật: "Bây giờ ngươi không còn chỗ dựa vững chắc nữa, bọn hắn chỉ hành hạ ngươi như thế là đã nể mặt ngươi rồi."
"..."
Lệ phi sửng sốt, thật lâu sau mới run rẩy hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người lại bị giam lỏng?"
"Dùng đầu suy nghĩ đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả." Giang Lăng đau đầu nhéo nhéo giữa mày.
Mưa bụi rơi trên phần da lộ ra, quần áo cũng lạnh buốt. Bị gió lạnh thổi tới, Giang Lăng lại cảm thấy khó chịu, cả người lúc nóng lúc lạnh, cây đao trên tay cũng trở nên nặng nề.
Người trước mặt dường như đang nói gì đó, Giang Lăng mất kiên nhẫn ném đao đi, theo tiếng leng keng, hắn nói: "Đừng ồn."
Lệ phi mím môi.
"Trở về đi."
"Dựa vào cái gì?" Lệ phi cười lạnh, đang muốn đôi co với Giang Lăng, nghe được câu nói tiếp theo của hắn thì không khỏi im lặng.
Giang Lăng liếc đám lính này, cười nhạt: "Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta lấy đầu các ngươi."
Vừa dứt lời, Giang Lăng mặc kệ bọn họ mà rời di, bước chân hơi nhanh.
"Kí chủ, tình trạng bây giờ của cậu cực kì không ổn!"
Giang Lăng nhức đầu muốn chết, không trả lời. Đoạn đường này còn đỡ, đến lúc sau thì hơi máu me, có vài binh lính chất thi thể lên tấm ván rồi khiêng đi ngang qua Giang Lăng.
Chắc là người có mắt ở hết đằng trước rồi, đến đoạn phía sau này Giang Lăng lại đụng phải mấy tên định dê hắn. Lúc bị vài tên thô kệch vây lại, mặt Giang Lăng lạnh lùng, mấy lời dơ bẩn chui vào trong tai, ồn muốn chết.
Mấy tên thủ vệ này tối qua giết không ít người, cảm thấy cái hậu cung này có một hai phi tần mất tích hay bị làm nhục cũng chả có gì to tát. Dù sao Chiêu Dương đế cũng bị giam lỏng rồi, chủ của hoàng cung đã thay đổi, cả hậu cung trong mắt bọn hắn cũng chỉ là con cừu tùy bọn hắn làm thịt. Lúc Giang thừa tướng còn chưa đựa ra mệnh lệnh cụ thể, bọn hắn có thể thừa dịp loạn muốn làm gì thì làm nấy.
Tên thủ vệ nổi máu dê không chịu đựng nữa, một tay đè lên vai Giang Lăng, bắt đầu xé quần áo hắn. Thông thường lúc này, mỹ nhân bị ức hiếp đã sớm khóc lóc cầu xin, nhưng Giang Lăng lại lạnh lùng nói: "Các ngươi còn muốn tránh đến lúc nào? Ra đây cho ta!"
Vừa dứt lời, từ sau nóc nhà, trụ đá, núi giả, khúc ngoặt có mấy người đi ra, đứng phía sau Giang Lăng nghiêm chỉnh hành lễ, nhìn rất có kỉ luật.
Giang Lăng quay người: "Giải quyết cho ta."
"Vâng, tiểu thư."
Mấy người vây quanh Giang Lăng hoảng sợ, lắp ba lắp bắp: "Từ thống lĩnh, ta..."
Còn chưa nói xong, trường kiếm đã mau chóng cắt đứt cổ, tên đã xé quần áo Giang Lăng ôm lấy cổ, há miệng lại không thể phát ra tiếng.
Bịch!
Cái xác rơi xuống đất, bốn phía vắng lặng.
Giang Lăng liếc mắt nhìn, đẩy người phía trước ra rời đi. Mới đi mấy bước, tầm mắt đen kịt lại, Giang Lăng lảo đảo ngã xuống. Lúc hắn sắp tiếp đất lại được một đôi tay ôm lấy.
Người tiếp được Giang Lăng là một thiếu niên, so với Giang Lăng cả người lạnh lẽo, ngón tay của y rất ấm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Lăng.
"Tỷ tỷ?"
Giang Lăng thấy mí mắt như treo cục cân, kéo ý thức của hắn về phía sương mù, chỉ có thể cúi đầu trả lời: "Ơi."
Một bàn tay áp trán của hắn, giọng của Mai Cửu hơi run: "Tỷ tỷ, ngươi phát sốt rồi."
"Không sao đâu, đưa ta về Hiệt Phương đình..."
Còn chưa nói xong, ý thức đã rơi vào bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT