Editor: Yuu | Beta: Phan
Lâm Siêu là hotboy học trên Cừu Tiêu Nhã một lớp khi cô còn học cấp ba, theo lời của nữ thổ phỉ ngốc nghếch si tình đến khiếp sợ lúc đó chính là “Siêu cấp đẹp trai đến bi thảm”. Phùng Tiểu An ngủ ở giường tầng trên của cô nghe xong đoạn miêu tả này suýt chút nữa lăn ra ôm đất, Phùng đại tài nữ nhận xét một cách tàn nhẫn: “Cừu Tiêu Nhã, trình độ từ vựng của cậu có thể được lấy làm ví dụ tiêu cực cho những người bạn ngoại quốc học tiếng Trung.”

Cừu Tiêu Nhã khó chịu cãi lại: “Cậu không được không có nghĩa là người khác không được. Cậu cũng tham gia ‘Hội những người hâm mộ Lâm Siêu’ còn gì, cậu có bị ngốc không hả?”

Phùng Tiểu An lập tức nhô người từ giường tầng trên ra để nhéo cô. Lúc đó hai cô gái vẫn còn thân nhau, rất nhiều tiếng nói chung, trong đó bao gồm cả si mê anh chàng đẹp trai Lâm Siêu. Nhiều năm về sau, Cừu Tiêu Nhã buồn bực suy nghĩ, liệu Lâm Siêu kia có phải cái người “họa thủy lam nhan” (1) trong truyền thuyết không vậy? Nếu không có cậu ta, Cừu Tiêu Nhã và Phùng Tiểu An liệu có phải vẫn là cặp chị em suốt ngày như chó với mèo, vừa nhìn thấy mặt nhau là lại bắt đầu chí chóe cấu xé nhau không?

Hình tượng của Nhạc Lượng trong trường lúc đó giống như là hoa hoa công tử, Cừu Tiêu Nhã nói với cậu: “Chớp đôi mắt đào hoa phóng điện đi khắp nơi, nhìn thoáng qua cũng biết là có gian tình.” Nhạc Lương oan ức vô cùng, bạn nói xem đều là những anh chàng đẹp trai giống nhau, tại sao lại có sự khác biệt trong cách đối xử giữa con người với con người lớn như vậy chứ?

Nhạc Lượng xấu hổ đuổi theo sau Cừu Tiêu Nhã, gãi đầu mà nói: “Nữ hiệp, nữ hiệp, hay là cậu cứ đi theo tôi đi. Cậu xem, dù sao cậu cũng không thể gả đi, tôi sẽ nhìn vào tình bạn thân thiết giữa ba tôi và ba cậu mà miễn cưỡng chấp nhận nó?”

Cừu Tiêu Nhã nhướng mày, thẳng thắn nói: “Cút, tớ không muốn mọi người nghĩ tớ là đồng tính luyến ái!”

Nhắc tới chuyện này, Nhạc Lượng và Cừu Tiêu Nhã chính là mối quan hệ thanh mai trúc mã rất “máu chó”, ba mẹ hai gia đình là bạn bè rất thân thiết, vì thế Nhạc Lượng không biết xấu hổ mà nói với Cừu Tiêu Nhã: “Cậu xem, mẹ cậu gọi tớ là con trai còn thân thiết hơn cả mẹ tớ, hoặc là tớ đi ở rể cũng được, chắc chắn sẽ càng hiếu thuận với cậu hơn.”

Vì vậy, cậu nhận được một cú đấm từ Cừu Tiêu Nhã.

Sau đó thì sao? Sau đó, Lâm Siêu cuối cùng cũng đã chú ý tới cô gái không thường xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, người luôn liều mạng cổ vũ cho mọi trận đấu của anh ta.

Mà nói tiếp thì còn một vở kịch vô cùng kịch tính, một ngày nọ, khi Cừu Tiêu Nhã vừa chạy chậm trên đường đến trường, vừa ăn bánh bao, cô tình cờ gặp một tên trộm cướp ví của một bà cụ và đang chạy về phía cô. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt nạt người già sao? Vì vậy, nữ hiệp này đã nhướng mày, hét lớn “Đứng lại” rồi chạy đuổi theo.

Đừng hiểu lầm, từ trước đến nay Cừu Tiêu Nhã chưa bao giờ tập Judo, Sanda, Karatedo, Thiếu lâm kungfu. Nhưng lúc đó, sự nóng nảy xông thẳng lên tâm trí cô, bằng tất cả sự nhiệt tình trong truyền thuyết.

Kết quả… Tất nhiên là vào bệnh viện.

Cừu Tiêu Nhã giữ chặt tên trộm kia, lúc tên trộm dùng sức giãy giụa đã đẩy cô ngã xuống đất, cô bị đập đầu vào lề đường. Lúc đó máu chảy không khác gì bị sẩy thai, mà tên trộm kia cũng là tay mơ, hắn ta tưởng đã gây ra mạng người, sợ hãi mức ngây ngốc tại chỗ, bị những người xung quanh cùng nhau bắt đưa đến đồn cảnh sát.

Nhưng mà điều trùng hợp chính là bà lão tội nghiệp kia lại chính là bà nội của Lâm Siêu… Vì vậy, định mệnh là một điều gì đó rất kỳ lạ.

Khi Lâm Siêu xuất hiện ở bệnh viện với một giỏ trái cây, Cừu Tiêu Nhã đang mặc quần áo bệnh viện, trên đầu còn cột một lớp băng vải thật dày. Nếu không phải vì đôi mắt to tròn kia vẫn tràn đầy sức sống, thì cô sẽ trở thành xác ướp đầu tiên của Trung Quốc trên thế giới, tóm lại là một kiểu hóa trang rất khác lạ.

Nhưng Lâm Siêu lại nói với cô: “Cừu Tiêu Nhã, em làm bạn gái anh đi.”

Với nói câu này, xác ướp được ném vào nước nóng và đun sôi.

Lâm Siêu khác với Nhạc Lượng. Lâm Siêu là một người rất ít nói, sống nội tâm, cả người tỏa ra một cảm giác rất u uất, tình cờ tạo ra một pose độc lập cũng có thể thu hút một loạt tiếng hét chói tai của các sắc nữ. Cừu Tiêu Nhã cảm thấy như mình đột nhiên bị trúng □□, từ một kẻ nghèo hèn trở thành một cô công chúa mà ai cũng ghen tỵ.

Cừu Tiêu Nhã thích ngủ nướng, bữa sáng hàng ngày đều là giải quyết một cách vội vàng trên đường đến trường. Nhưng từ sau khi có Lâm Siêu, cô bỗng nhiên có thói quen dậy sớm. Mỗi ngày cô đều đi đường vòng để mua món ăn yêu thích của Lâm siêu, trên đường đi học thì hai người cùng nhau chia sẻ; bản thân Cừu Tiêu Nhã thì lôi thôi, luộm thuộm, quần áo mà không lôi ra để mặc thì tuyệt đối không nghĩ đến chuyện giặt, nhưng quần áo của Lâm Siêu thì không thể dính bẩn hay mồ hôi được, nên cô đem chúng ra giặt như vừa mới mua.

Nhạc Lượng đáng thương nói: “Lâm Siêu không phải tìm bạn gái, mà là tìm mẹ già.”

Cừu Tiêu Nhã hiếm khi không cãi nhau với cậu, cô ngâm nga một bài hát nhỏ, nói: “Tớ vui là được.”

Trên thực tế, sau khi ở bên Lâm Siêu, cô không có cơ hội được “đấu võ mồm” với Nhạc Lượng. Nhạc Lượng đã được nhận vào học viện Mỹ thuật Trung ương vào năm lớp 11, cậu sống trọ ở trong trường, một tháng mới về nhà một lần. Tuy rằng vẫn ở trong cùng một thành phố, nhưng người con trai có đôi mắt biết cười và đôi lông mày cong này giống như đang cố tình xóa mờ dấu vết trong cuộc đời cô, thậm chí thỉnh thoảng mới gặp nhau.

Cừu Tiêu Nhã không ngờ rằng cái bình hoa lớn vô tâm kia thực sự là một thiên tài. Vào thời điểm Nhạc Lượng rời đi, trong lòng nữ thổ phỉ thực sự cảm thấy có chút u sầu.

Một người khác cũng gần như biến mất khỏi tầm mắt của của Cừu Tiêu Nhã là Phùng Tiểu An.

Phùng Tiểu An khi đó bắt đầu liều mạng học tập, cả ngày ngoại trừ tự học chính là tự học, sau khi tự học xong thì đến thư viện, cái vòng số của cái “đít chai” trên sống mũi cô ấy tăng theo cấp số nhân.

Cho đến ngày Lâm Siêu tốt nghiệp, Phùng Tiểu An đã khóc đến chết đi sống lại. Khi đó, Cừu Tiêu Nhã mới phát hiện ra, thì ra người chị em tốt của mình đã từng yêu Lâm Siêu rất nhiều… Chỉ âm thầm một mình.

Lúc đó, Cừu Tiêu Nhã mới biết được vì sao Phùng Tiểu An lại liều mạng học tập. Sau khi tốt nghiệp, Lâm Siêu đi tới Mỹ, một năm sau, Phùng Tiểu An cũng đi theo.

Phùng Tiểu An đi chưa được bao lâu, Cừu Tiêu Nhã nhận được email từ Lâm siêu ở một đất nước xa xôi —— Một bức thư chia tay được diễn đạt vô cùng trang nhã. Cừu Tiêu Nhã không khóc, khi Lâm Siêu liên hệ với cô càng ngày càng ít đi, cô liền biết điều đó sẽ xảy ra. Suy cho cùng, cô vẫn không xứng đáng với một người tốt như Lâm Siêu. Nói không chừng, lúc đấy Lâm Siêu hẹn hò với cô chẳng qua cũng chỉ là một hình thức trả nợ ân tình.

Thật buồn cười, thời đại nào rồi chứ, còn phổ biến hình thức lấy thân báo đáp sao?

_______

(1) họa thủy hồng lam: ý chỉ những người càng xinh đẹp càng gặp nhiều oan trái, đi đâu là gieo rắc tai họa tới đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play