Editor: Wave | Beta: Phan
Lúc điện thoại kêu lên, cây bút trên tay Nhạc Lượng nhanh chóng bay xuống đất kêu “cạch” một tiếng. Dãy số quen thuộc hiện lên có chút chói mắt, Nhạc Lượng, người mà cho dù có chuyện gì cũng vẫn luôn ưu nhã như hoàng tử trong truyền thuyết, im lặng ôm trán ——

Cừu Tiêu Nhã, có phải tiếng chuông của cậu gọi đến cũng dã man hơn của người khác không vậy?

“Cừu Tiêu Nhã? Cậu lại…” Nhạc Lượng tiếp điện thoại, nhưng không ngờ cái câu hỏi vô cùng bình thường như này lại gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, một tiếng hét “Nào” vang lên ở đầu dây bên kia đáng sợ đến mức cậu suýt quăng cái micro ra ngoài.

“Đồ ngốc nhà cậu! Không được gọi tớ là Cừu Tiêu Nhã!” Nhắm mặt lại cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng giương nanh vuốt của cô gái kia, Nhạc Lượng có chút không rõ nguyên do.

Nữ thổ phỉ kia nói: “Đồ Nguyệt Nhi Lượng chết bằm, trong vòng mười phút nữa lăn đến đây ngay cho bà, nếu không sẽ làm cho cậu hối hận khi xuất hiện trên thế giới này!”

Nhạc Lượng im lặng nghe đầu dây bên kia cúp máy, ầm một tiếng, trong lòng xúc động.

Cừu Tiêu Nhã là một cô nhóc điên, âm điệu lúc nói chuyện của cô thoáng có chút cuốn lưỡi. Tên của Nhạc Lượng đến miệng cô gái này liền biến thành “Nguyệt Nhi Lượng”, nghe giống mấy tiểu nha hoàn ngốc nghếch hầu hạ lão phu nhân nhà cao cửa rộng thời trước. Nhạc Lượng đã nhiều lần phản đối nhưng đều chấm dứt mà không có kết quả, bởi vì thổ phỉ kia nói: “Trông cậu giống con gái nên cũng cần có một cái tên con gái tương ứng, nhỡ đâu sau này gặp một anh chàng đẹp trai nào đó làm ‘GAY’ cũng tiện hơn nhiều.” u®i’mi©ª§a

Nhạc Lượng phẫn nộ, đáng tiếc như tú tài gặp binh lính, chỉ có thể chửi thầm: Thầm nghĩ đến tên của cậu, “Vịt con xấu xí, vịt con xấu xí”, vừa nghe đã thấy đây là do ba mẹ có văn hóa đặt cho, từ nhỏ sẽ giáo dục con gái nhà mình theo một nhân vật mà nhà văn Đan Mạch kia sáng tạo ra dưới ngòi bút trứ danh của mình (1). Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, với cái lá gan của mình cậu cũng không dám nói những lời này với nữ thổ phỉ kia, cô gái điên không biết thương tiếc hoàng tử điện hạ đẹp trai người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, không hợp nhau một cái, lập tức có thể bị chào hỏi bằng “tung bạn một cú đấm”.

Hầy, gặp phải cái người không tốt chút nào.

Mười phút sau, nhị vương tử điện hạ, người mà khi đi trên đường khiến người ta 120% ngoái đầu lại nhìn, lái chiếc xe thể thao bóng bẩy của cậu “giá lâm” cô gái điên, nhưng không ngờ thứ chào đón cậu lại là một đôi giày thể thao trắng ố vàng được ném ra từ cửa sổ.

Ám khí khổng lồ này rơi tự do xuống nơi chỉ cách Nhạc Lượng chưa đầy một mét, Nhạc Lượng vừa mới bước một chân ra khỏi xe, liền há hốc mồm hóa đá tại chỗ. Một bà cụ đeo băng đô đỏ bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu: “Vợ chồng trẻ có đánh nhau cũng đừng ném đồ ra ngoài, nguy hiểm lắm đấy…”

Nhạc Lượng nghĩ, cậu có thể coi như bản thân không có ngày này trong đời được không?

Phải làm thế nào mới có thể phân định rõ giới hạn với cô nhóc điên này chứ? Đây là một vấn đề đó.

Lúc Nhạc Lượng mở cửa nhà quên chưa đóng của Cừu Tiêu Nhã, nữ thổ phỉ hay là nữ hiệp gì đó đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào một tấm gương lớn, đôi mắt hơi sưng đỏ, giống như một con thỏ ngốc bị người ta đánh cho một gậy đã ngu người.

Cô đầu bù tóc rối, khuôn mặt thất thần, hai mắt đờ đẫn, bên cạnh cô là một chiếc bánh kem bị đào xới hỗn độn bằng thìa. Nhạc Lượng không để ý giẫm phải một thứ gì đó mềm mềm trên mặt đất, thứ kia “Chít” một tiếng, vương tử sợ tới mức thoáng lảo đảo, cúi xuống nhìn xem, hóa ra là một con cá heo bông bị phủ bụi khắp mình.

Cô gái này, đúng là “vô song” mà. u®i’mi©ª§a

“Dù sao thì cậu cũng nên thu dọn một chút đi.” Nhạc Lượng thở dài, cam chịu cúi xuống, xếp chồng tạp chí lộn xộn lên trên giá sách, bỏ vỏ đủ loại đồ ăn vặt vào trong thùng rác, còn con cá heo kia —— được cho vào máy giặt cùng đống quần áo rối vào nhau gỡ mãi không được.

Cừu Tiêu Nhã ban đầu không nói tiếng nào mà chỉ nhìn vương tử điện hạ mười ngón tay không dính dương xuân thủy (2) tất bật giống mấy ông chú trong nhà, nghe giọng nói trong trẻo mê người của vương tử điện hạ cực kỳ giống với mấy chàng vú em hay lải nhải quở trách, nhưng khi cô nghe lọt câu nói “… Thỉnh thoảng cũng phải sửa soạn cho bản thân mình một chút đi, xấu muốn chết…”. Lúc nghe được những lời này, cô giống như đột nhiên bị điện giật.

Thổ phỉ tủi thân bĩu môi, trong mắt ứa ra vài giọt lệ, mơ hồ nói: “Bọn họ trở lại rồi…”

“Hả?” Nhạc Lượng nghe không rõ. u®i’mi©ª§a

Cừu Tiêu Nhã đứng “phắt dậy, mở to hai mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Nhạc Lượng mà rống lên: “Tớ nói, bọn họ —— Lâm Siêu với Phùng Tiểu An tháng sau đã về rồi!”

Trên tay Nhạc Lượng cầm một túi bột giặt đang định đổ vào máy giặt, nghe vậy tay khẽ run một chút, gần nửa túi bột giặt liền đổ ra ngoài. Cậu ngẩn người, lạnh lùng nói: “Trở lại thì trở lại thôi, vẫn còn một tháng nữa, cậu kích động cái gì hả?”

“Tớ kích động cái gì?! Tớ kích động cái gì?!” Cừu Tiêu Nhã tức muốn hộc máu, “Cậu thì biết cái gì chứ?! Cậu chẳng biết cái gì cả, đừng có ở đây mà châm chọc!”

Nhạc Lượng mặt vô cảm đóng nắp máy giặt lại, ấn núi khởi động, xoay người lau tay rồi cầm áo khoác đi về phía cửa: “Đúng, tớ chính là chỉ lao tới để châm chọc thôi.”

_______

(1) Vịt con xấu xí: “Chú vịt con xấu xí” (tiếng Đan Mạch: Den grimme ælling) là một truyện cổ tích dành cho trẻ em của nhà văn người Đan Mạch Hans Christian Andersen (1805 – 1875)

(2) Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play