Editor: Wave | Beta: Phan
Từ sau khi đón Phùng Tiểu An về, Cừu Tiêu Nhã đã không gặp Nhạc Lượng trong một khoảng thời gian. Trong lòng cô đột nhiên có chút trống trải, không biết từ bao giờ, Nhạc Lượng dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, thân thiết với cô hơn cả ba mẹ cô, biết rất nhiều bí mật của cô, một cái nhìn cũng có thể biết cô muốn làm gì, nhưng cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì từ khuôn mặt hoàn hảo đó.
Cừu Tiêu Nhã cứ đi, cứ đi, cô vô tình đi tới bên dưới nhà Nhạc Lượng. Cô do dự một chút, tự nhủ với chính mình là, vừa hay đến bên này để làm việc, nhân tiện gặp bạn bè của mình cũng không phải là vô lý, đúng không?
Vì vậy, cô lên lầu và gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, hai người đều sững sờ.
Nhạc Lượng mở to hai mắt, một phút sau mới kinh ngạc nói: “Sao, sao lại là cậu?!” Trước nay đều là cậu bị nữ vương này triệu hồi, ai có thể nghĩ rằng cô không nói một lời mà qua đây giết cậu chứ?
Cừu Tiêu Nhã nhếch miệng, giống như không nghe rõ cậu đang nói gì.
Nhạc Lượng đóng cửa lại “Rầm” một tiếng: “Cậu chờ tớ 5 phút!”
Cừu Tiêu Nhã còn đang tiêu hóa hình ảnh bùng nổ vừa rồi của Nhạc Lượng. Thì ra, thì ra, vương tử điện hạ cũng có thể gần một tuần không cạo râu, hai mắt cũng có thể thâm quầng như gấu trúc vì thiếu ngủ, cũng có thể đầu tóc rối tung như tổ quạ… Điều quỷ dị nhất chính là vương tử điện hạ với khẩu vị gần như khắc nghiệt nhất cũng sẽ mặc áo thun lớn màu cam cùng với quần ngủ màu xám…
Cừu Tiêu Nhã nghĩ, có phải ngày tận thế của trái đất sắp đến rồi đúng không?
5 phút sau, sau một số âm thanh kinh thiên động địa trong nhà, Nhạc Lượng, người đã trở lại với dáng vẻ ưu nhã thường ngày xuất hiện trước mặt Cừu Tiêu Nhã. Ánh mắt của cậu có chút dao động, vẻ xấu hổ trên mặt càng hiện rõ hơn.
Cừu Tiêu Nhã chưa bao giờ nhìn thấy vương tử điện hạ xấu hổ như vậy, cô không thể nhịn được mà chỉ vào cậu bật cười ha ha.
Nhạc Lượng kéo cô vào trong nhà, hung tợn nói: “Cô nhóc điên, cậu không biết mỗi lần trước khi gặp cậu tớ đều nghiêm túc chuẩn bị cho chính mình như thế nào sao? Cười cái gì mà cười? Còn không phải vì cậu sao, hóa trang chính mình thành một con sói với cái đuôi lớn.”
Cừu Tiêu Nhã ngừng cười, trầm ngâm nhìn Nhạc Lượng: “Tại sao?”
Nhạc Lượng quay mặt sang một bên, giận dỗi nói: “Không phải cậu cũng không muốn Lâm Siêu nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của mình sao?”
Thì ra…
Thì ra Nhạc Lượng cũng không phải vương tử trời sinh…
Thì ra bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy tự ti trước người mình thích…
Tớ nhìn lên cậu bằng cách đó, mà chính tớ, cũng tự hạ chính mình xuống bùn đất trong cái nhìn đó, thậm chí linh hồn cũng co rúm lại…
Thì ra chính là như vậy.
Cừu Tiêu Nhã đột nhiên nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy, Nguyệt Nhi Lượng cậu thật ra đẹp hơn Lâm Siêu nhiều.”
Một mặt trời lớn phía sau chiếu xuống khiến khuôn mặt cô gần như biến dạng, nhưng cô gái nào đó vừa nhe răng vừa cười bất chấp hình tượng hỗn độn của mình. Nhạc Lượng đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng. Phật giáo có câu gọi là tu thành chính quả, vương tử điện hạ đã không do dự mà trồng cây xuống, vậy còn bạn thì sao?
Ngày mai bạn sẽ muốn ngã vào lòng ai mà cười ngây ngô chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT