*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.,Bạch Hoài An nghe Hoắc Tùng Quân khen ngợi, càng ngượng ngùng, đỏ mặt đẩy đẩy cái hộp, nhỏ giọng nói.
Anh giúp em cầm về nhà đưa cho bác gái đi.
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, lắc đầu cười: Quà em tặng, đương nhiên phải tự mình mang đến thì mới có thành ý, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mẹ anh khi mặc bộ quần áo này? Không muốn biết mẹ anh đánh giá thế nào về bộ quần áo này thế nào?
Anh vừa nói như vậy, Bạch Hoài An thật đúng là muốn biết.
Mặc dù lần trước chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cô liền có thể nhìn ra xấp xỉ số đo kích thước dáng người của mẹ Hoắc, cũng có được số đo rõ ràng mà Hoắc Tùng Quân mang đến, nhưng rốt cuộc là có vừa người không, có chỗ nào cần sửa lại, nếu cô biết rõ hơn, sẽ sửa lại thích hợp để mẹ Hoắc mặc.
Đúng lúc, công việc anh đã xử lý xong ổn thỏa, bây giờ có thời gian, em có muốn cùng về nhà họ Hoắc với anh một chuyến không?
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng ngữ điệu rất chắc chắn.
Bạch Hoài An khẽ liếc mắt nhìn anh, đổ mặt nói: Biết rõ rồi còn cố hỏi.
Hoắc Tùng Quân vừa kéo tay của cô, vừa đẩy cửa ra, trông thấy mấy cái bóng người, chạy cực nhanh, y như đám thỏ, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Triệu Khôi Vĩ, cậu đứng đó lại cho tôi!
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân tối sầm, liếc mắt liền thấy Triệu Khôi Vĩ đứng ở phía sau.
Tên nhóc này không có kinh nghiệm chạy trốn, chậm một bước, đã bị Hoắc Tùng Quân bắt tại trận.
Cậu ở trước cửa nghe lén sao?
Triệu Khôi Vĩ mặt như đưa đám quay đầu lại, giọng nói mang theo chút ủy khuất: Tổng giám đốc Hoắc, cô Bạch, tôi thật sự không có.
Lần này là thật, qua kinh nghiệm những lần trước, chỉ cần cô Bạch và tổng giám đốc Hoắc ở cùng một phòng, ngay cả tới gần anh ấy cũng không dám.
Hôm nay có chuyện đi ra ngoài, lúc trở về thì thấy mấy quản lý lén lén lút lút ở trước cửa phòng tổng giám đốc Hoắc, mặt mũi như đang hóng hớt. Anh ấy tưởng là đã xảy ra chuyện gì, nên mới đến gần.
Nhưng mà ai có thể ngờ là mấy người bọn họ nhàm chán rảnh rỗi đến vậy, hóa ra là nghe lén tổng giám đốc Hoắc và cô Bạch nói chuyện yêu đương.
Anh ấy vừa đi tới, đã nhìn thấy đám người kia như ong vỡ tổ chạy mất, Triệu Khôi Vĩ sững sờ một lát, vừa định chạy theo, đã bị Hoắc Tùng Quân gọi tên.
Triệu Khôi Vĩ vừa nói, trong lòng vừa thầm mắng một tiếng, mặc mấy người bọn họ không có tiền đồ, hại mình bị tổng giám đốc Hoắc tóm gọn.
Hoắc Tùng Quân nghe anh ấy không chút do dự bán đứng đám người kia, vốn dĩ anh vừa mới tiếp quản công ty, bồi dưỡng được mấy nhân viên đắc lực, đều là trở thủ của anh.
Mấy người này cũng sợ hãi anh như những nhân viên ở Hoắc thị.
Điểm mấu chốt nhất đó chính là, mấy tên nhóc đó đều độc thân.
Vừa nghĩ tới điểm này, tâm tình Hoắc Tùng Quân không khỏi thoải mái hơn một chút.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân của Lâm Bách Châu, anh không thể lập tức đính hôn với Bạch Hoài An, nhưng sơ với mấy tên nhóc kia, anh vẫn hạnh phúc hơn nhiều, vì dù sao anh cũng là người có bạn gái.
Bạch Hoài An đỏ mặt, cả người tựa hồ đều trốn ở sau lưng Hoắc Tùng Quân.
Lần trước ở trong nhà đùa giỡn với Hoắc Tùng Quân, sau khi bị Triệu Khôi Vĩ đúng lúc nhìn thấy, mỗi lần cô trông thấy Triệu Khôi Vĩ đều cảm thấy rất xấu hổ, luống cuống, vô cùng mất mặt.
Thật vất vả mới khắc phục được một chút chướng ngại tâm lý, kết quả hôm nay lại bị nghe lén.
Cô nghĩ đến đây, nhéo nhéo eo Hoắc Tùng Quân, ý bảo anh mau để Triệu Khôi Vĩ rời đi.
Hoắc Tùng Quân cảm giác được có người nhéo eo, cúi đầu nhìn thấy Bạch Hoài An đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng mới dủ lòng từ bi để Triệu Khôi Vĩ rời đi.
Anh vừa mới nói xong, Triệu Khôi Vĩ liền phủi đất chạy mất, giống như ở đằng sau có con quái vật mãnh thú đang đuổi theo.
Người đi rồi, không phải cúi đầu nữa. Hoắc Tùng Quân nói, dứt khoát nắm lấy tay cô, một tay cầm cái hộp, đi khỏi công ty.
Sau khi đến cổng nhà họ Hoắc, gương mặt Bạch Hoài An mới hoàn toàn hết đỏ, cô tức giận liếc nhìn Hoắc Tùng Quân: Anh phải quản chặt nhân viên công ty của anh đấy, có bao nhiêu là thú vui, sao lại…
Sao lại thích nghe người khác nói chuyện yêu đương chứ.
Hoắc Tùng Quân cười cười, nghiêm túc nói: Mấy người bọn họ độc thân gần ba mươi năm nay, công ty sắp có nữ chủ nhân, nên hơi sốt ruột, trước kia bọn họ không như thế đâu. Yên tâm, về sau anh cũng không cho bọ họ cơ hội để nghe lén đâu.
Mấy người này đúng là phải dạy dỗ lại mới được, đừng như Triệu Khôi Vĩ lần trước, quấy rầy chuyện tốt của anh.
Bạch Hoài An không biết trong lòng anh có ý đồ gì, nghe anh cam đoan như vậy, trong lòng mới thả lỏng một chút.
Đây là lần thứ hai Bạch Hoài An đến nhà họ Hoắc.
Nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, các loại kiến trúc và bài trí, trong lòng có một chút cảm mấn.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai ở bên cạnh, môi nở nụ cười, ngón tay lặng lẽ tiến đến.
Hoắc Tùng Quân cảm nhận được ngón tay mảnh khảnh của cô, lật tay, trực tiếp nắm toàn bộ tay cô trong lòng bàn tay mình.
Chỉ là một động tác, nhưng lại khiến cho người đứng ở cửa chính ê cả răng.
Bố Hoắc nhìn con trai của mình và con dâu tương lai nắm tay nhau, tuổi trẻ bây giờ đúng là ghê gớm. Vốn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân là một cái cọc gỗ không hiểu yêu đương là gì, ai ngờ thằng nhóc này lại chuyên nghiệp như thế.
Rất biết cách đối xử với con gái.
Sao hai đứa lại quay lại? Thấy bọn họ đến gần, bố Hoắc hỏi.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy ông ấy, thu lại vẻ mặt tình ý, nói: Hoài An muốn tặng mẹ con một món quà, mẹ có ở nhà không ạ?
Bố Hoắc nghe xong câu này, thấy trong tay anh có cầm theo một cái hộp lớn, lập tức ghen tị, còn chưa chính thức là con dâu, mà vợ đã có quà, mà mình thì không có gì, thật là đáng ghen tị mà!
Hoắc Tùng Quân không phát hiện ra tâm tư của bố mình, nhìn ông ấy, vẻ mặt không chút thay đổi.
Nhưng Bạch Hoài An là người rất nhạy cảm, ngẩng đầu nhìn bố Hoắc cười nói: Bác trai, tôi làm về mảng thời trang nữ, đúng lúc có thời gian rảnh may một bộ quần áo, muốn tặng cho bác gái. Tôi không am hiểu lắm về thiết kế thời trang nam, nhưng nếu bác trai thích, sau này tôi cũng sẽ thiết kế cho bác trai một bộ.
Lời này vừa nói ra, mặt mày bố Hoắc lập tức hớn hở.
Quả nhiên vẫn là con gái tốt hơn, thật sự là tình cảm như một áo bông nhỏ vậy, lời nói dễ nghe như vậy.
Ông ấy nghĩ đến đây, liếc nhìn Hoắc Tùng Quân sắc mặt không thay đổi, hừ lạnh một tiếng.
Không giống thằng nhóc thối nhà ông ấy, từ nhỏ đến lớn đều là một biếu cảm này, tính tình thì cứng nhắc, không có gì tốt đẹp cả, đừng nói là áo bông nhỏ, ngay cả cái túi nhựa cũng không bằng.
Thấy Hoắc Tùng Quân còn chẳng thèm nhìn ông ấy, bố Hoắc hầm hừ chuyển tầm nhìn sang Hoài An, lộ ra nụ cười hiền lành: Bà ấy ở trong phòng ngủ trên tầng, cô cứ trực tiếp đi lên là được.
Hoắc Tùng Quân dẫn cô đến đầu bậc thang, đưa hộp quà cho cô: Em lên đi, anh còn có việc muốn nói với bố và ông nội.
Bạch Hoài An trong nháy mắt liền hiểu được anh muốn nói chuyện gì, nhẹ gật đầu: Vậy làm phiền anh rồi.
Em nói cái gì vậy, cái gì mà phiền với không phiền. Hoắc Tùng Quân tỏ vẻ không đồng ý vuốt tóc cô: Chuyện của em đối với anh không phiền phức gì hết.
Thấy cô đã đi lên tầng, Hoắc Tùng Quân mới quay người lại, trông thấy bố Hoắc.
Ông ấy nhíu mày: Vừa rồi bố thấy hết rồi, cũng không biết con được di truyền từ ai, mà có thiên phú như thế.