*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An tống An Vu Khang vào tù, hai người vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên phía An Bích Hà.

Sau khi biết được là mấy cậu ấm nhà giàu đã đập kính, đập đồ ở nhà họ An rồi bỏ đi, Bạch Hoài An cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn sang Hoắc Tùng Quân.

“Mấy cậu ấm nhà giàu như mấy người mà cũng giản dị như thế à?”

Trên mặt Hoắc Tùng Quân cũng đầy vẻ nghẹn lời, mấy cậu ấm nhà giàu kia cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi. Vậy mà thủ đoạn trả thù lại giống y hệt lũ con nít, nhưng mặc dù chiêu này rất ngây thơ, thế nhưng cũng dùng rất tốt.

Bọn họ đã có được tin tức, An Bích Hà và mẹ An đã đấu giá căn nhà lên trên mạng.

Nhưng bởi vì mấy cậu ấm nhà giàu kia thường xuyên qua bên đây quấy rối, cửa kính vừa được sửa đã bị đập phá, vòng đi vòng lại làm không biết mệt.

Nhưng không có ai dám quản, dẫn đến vẫn chưa thể bán được nhà.

An Bích Hà và mẹ An không thể cứ ở mãi trong khách sạn được, bọn họ chỉ đành cắn răng dùng số tiền mà bọn họ vẫn còn sót lại để mua chỗ ở mới.

Số tiền này cũng không phải không có tác dụng, mà An Bích Hà đang chuẩn bị giao tiền hàng cho bên nhà máy “Khinh Hà” nhưng lại thấy không đủ tiền. Trước đó cô ta đã đặt thêm một mớ hàng còn chưa được gửi đi, An Bích Hà đã sớm liên hệ với người phụ trách để anh ta dùng vải vóc giá rẻ.

Vừa nói đến đây, người phụ trách của nhà máy cũng do dự: “Trước đó đã dùng loại vải không tốt lắm, nếu như lại tiếp tục dùng đám vải kia một lần nữa, chỉ sợ… Hơi dùng sức là sẽ rách, hơn nữa còn có thể xảy ra vấn đề khác…”

Anh ta nói liên miên lải nhải một tràng, mặt mũi An Bích Hà đầy vẻ mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta: “Chuyện này thì tôi tự có sắp xếp, anh không cần khuyên, nhiệm vụ của anh chính là đưa sản phẩm ra, tôi trả tiền. Tiền hàng là hai bên đã thỏa thuận xong, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm.”

Đã nói đến mức độ này rồi, người phụ trách chỉ có thể lắc đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng anh ta đã không ôm hy vọng gì với “Khinh Hà” nữa rồi.

Nếu như chỉ là vấn đề về chất lượng thì còn đỡ, nhưng nếu như một số lượng lớn hàng hóa xuất hiện vấn đề về chất lượng, vậy bản thân “Khinh Hà” sẽ rất bấp bênh, đây quả thực là đả kích trí mạng.

nhé!

An Bích Hà không thèm để ý đến sự lo lắng của anh ta, nếu có vấn đề chất lượng thì tìm người đè xuống là được.

Ở nước ngoài có một nhãn hiệu M gì đó, trước đó cũng có không ít người nói nó chất lượng kém, xé ra là rách nát. Bên trên ghi sản phẩm làm từ bông vải nhưng lại phát hiện ra là không có bất kỳ thành phần bông nào, thế mà nó còn chưa bị phá sản, cô ta sợ gì chứ?

Chờ mấy ngày này trôi qua, cô ta lại dùng vải vóc có chất lượng tốt để sản xuất, cứu vãn danh tiếng trước đó, sau đó còn ai nhớ vụ này nữa.

Sau khi Hoắc Tùng Quân biết được quyết định của An Bích Hà, Bạch Hoài An còn cố ý đến cửa hàng của “Khinh Hà” để mua một mớ quần áo mới nhất của bọn họ.

Quả nhiên giống như cô dự liệu.

Bạch Hoài An dùng chút sức kéo một cái mà quần áo đã biến hình, thậm chí móng tay không cẩn thận bị móc vào cũng có thể móc ra một sợi chỉ.

Trước đó cô và Hoắc Tùng Quân ở trong rừng, Bạch Hoài An đã phí hết sức chín trâu hai hổ cũng không thể xé nổi cái áo thun của cô.

Cái áo thun đó chỉ có giá khoảng ba trăm ngàn, nhưng bọn họ mua một đống quần áo rách nát từ “Khinh Hà” về, toàn là gần một triệu năm trăm ngàn đồng một cái.

Bạch Hoài An cười lạnh nhìn đống vải rách nát trên bàn, cô nói với Hoắc Tùng Quân: “An Bích Hà thèm tiền đến điên rồi à, vậy mà cô ta lại dám treo loại quần áo này lên bán.”

Đây còn có thể được gọi là quần áo sao? Lấy ra trải vào ổ chó mà chó còn ngại ngứa đó!

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, anh cũng mở quần áo ra xem: “Xem ra không cần chúng ta ra tay, cô ta đã tự chơi đùa mình đến chết rồi.”

“Vậy cũng đừng tốn công nữa. Chúng ta đứng bên cạnh xem là được.” Bạch Hoài An ngửa đầu nói với Hoắc Tùng Quân: “Mấy hôm nay anh đã bận rộn giúp em rất nhiều, đừng phí thời gian trên người cô ta nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tự mình tìm đường chết thôi.”

Chỉ cần An Bích Hà không có mắt mà tiếp tục chọc lên đầu cô. Bạch Hoài An thật sự không ngại để cô ta nhảy nhót thêm một thời gian.

Hoắc Tùng Quân nhìn cặp mắt long lanh của cô, anh vuốt ve gương mặt của cô rồi mới nói: “Không phải là vì anh muốn sớm lấy được em sao? Chỉ cần giải quyết nhanh mấy thứ bẩn thỉu này một chút là em có thể đính hôn với anh rồi.”

Bạch Hoài An nghe thấy lời này, đột nhiên vẻ mặt trở nên phức tạp. Cô cau mày, có chút do dự mở miệng: “Hoắc Tùng Quân, chúng ta… Chúng ta có thể dời thời gian đính hôn muộn một chút được không?”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì hơi sửng sốt, vẻ mặt của anh có chút luống cuống: “Em… Em… Có phải anh làm sai điều gì không?”

“Không phải, anh không làm sai gì hết.” Bạch Hoài An chặn lại nói: “Em đang lo lắng chuyện của Lâm Bách Châu.”

Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu sang nhìn cô.

Bạch Hoài An giải thích nói: “Dù cho nhà họ Lâm có phong tỏa tin tức thì Lâm Bách Châu cũng sẽ biết chuyện chúng ta đính hôn. Hiện tại anh ta bị bệnh như thế, em lo lắng anh ta biết được thì sẽ bị kích thích dẫn đến bệnh tình của anh ta nặng thêm.”

Giọng nói của cô có chút nhỏ, ngón tay lôi kéo tay Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt có lỗi nói: “Thật xin lỗi, em lại nuốt lời rồi. Nhưng lúc trước anh ta từng giúp đỡ em rất nhiều, em không muốn nhìn thấy anh ta biến thành bộ dạng kia…”

Giọng nói của Bạch Hoài An càng ngày càng nhỏ, cô có chút chột dạ.

Mặc dù EQ của cô không cao lắm ở những mặt này, nhưng cô cũng biết, quan tâm một người đàn ông khác ở trước mặt bạn trai có thể sẽ làm anh tức giận.

Bạch Hoài An cúi đầu không dám nhìn Hoắc Tùng Quân, thực chất tính tình bên trong của anh rất xấu. Ở trước mặt cô mới thu lại không thể hiện, lỡ như nghe thấy câu nói này lại tức giận, cô cũng không biết mình có thể chống đỡ được hay không?

Thật lâu sau đó, Bạch Hoài An mới nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài.

Giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ của Hoắc Tùng Quân truyền vào trong tai: “Thật sự là không có cách với em mà. Không sao, anh cũng đã đợi lâu vậy rồi, thêm một thời gian ngắn cũng không có gì. Anh sẽ giúp em nói rõ ràng với bên phía nhà họ Hoắc, trong lòng em đừng có áp lực.”

Bạch Hoài An nghe thấy lời này mà ngây ngẩn cả người, con mắt chậm rãi có chút mơ hồ, nước mắt mờ mịt, trong lòng càng thêm áy náy.

Hoắc Tùng Quân tốt như vậy, khéo hiểu lòng người như thế, vừa nãy cô còn suy đoán nói tính tình của anh không tốt.

Cô thật sự vô cùng áy náy.

Hoắc Tùng Quân thấy cô chỉ cúi đầu, bả vai có chút rung động. Anh nhận ra có điều gì đó không đúng, anh dùng ngón tay nâng cằm của cô lên để cô ngẩng mặt.

Kết quả là trông thấy Bạch Hoài An cắn môi dưới, khuôn mặt nghẹn ngào nước mắt.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh đã đồng ý rồi mà sao em còn khóc?”

Đáng lẽ người nên đau lòng, nên khóc là anh mới đúng, cô dâu đến tay mà còn bay mất, anh còn chưa khóc mà!

Vừa nói ra câu này, nước mắt của Bạch Hoài An càng chảy nhiều hơn, trong miệng nói năng không rõ: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không nên nói tính tình anh kém, anh là người tốt.”

Hoắc Tùng Quân bị phát thẻ người tốt: …

Tính tình Hoắc Tùng Quân rất kém: …

Anh cắn răng, vậy mà cô gái nhỏ này lại đang chửi thầm nói tính tình anh kém. Anh cảm thấy ở trước mặt cô, mình đã bị cắt hết móng vuốt, nhổ răng, cô lại còn nói tính tình anh kém à?

“Anh xem, quả nhiên anh đã tức giận, anh còn nghiến răng nghiến lợi với em.” Bạch Hoài An chỉ vào khuôn mặt của anh và nói.

Hoắc Tùng Quân vừa tích tụ được một chút tức giận đã lập tức tan thành mây khói.

Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Hoài An, để cô ngồi lên đùi mình, ôn tồn khuyên nhủ: “Đúng, tính tình anh kém, anh không nói lý, còn nghiến răng nghiến lợi với em, anh sai rồi được chưa? Sau này ở nhà, em chính là nữ vương, em bảo anh đánh chó thì chắc chắn anh sẽ không giết gà. Tất cả đều nghe theo em, được không?”

Bạch Hoài An thút thít, cặp mắt đỏ hồng nhìn anh: “Đây là do anh tự nói, em không ép buộc anh đâu đấy.”

Hoắc Tùng Quân: …

Cái gì gọi là được lợi mà còn khoe mẽ, chính là đây chứ đâu!

“Vâng, em không ép buộc anh. Là anh tự nguyện, anh thích thế, anh làm không biết mệt. Anh nói như vậy, em có hài lòng không?”

“Ừm.” Bạch Hoài An gật đầu lau nước mắt, sau đó cô mới phát hiện Hoắc Tùng Quân ôm mình giống như đang ôm một đứa trẻ. Bàn tay anh nhè nhẹ giúp cô vỗ lưng, phòng ngừa cô khóc nấc lên.

Cô ngại ngùng đến đỏ mặt, sau đó đột nhiên cô nhớ tới ban đầu cô khóc là vì cảm thấy áy náy với Hoắc Tùng Quân, muốn nói xin lỗi anh.

Sau đó… Sau đó xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng hiện tại rồi?

“Đúng rồi, thứ này là em chuẩn bị để tặng cho bác gái.”

Bạch Hoài An vừa nói vừa lấy thứ mà mình mang theo ra, bày ở trên bàn làm việc của Hoắc Tùng Quân.

Là một chiếc hộp màu đen, không có bất kỳ logo hay ký tự gì mà chỉ có một ít hoa văn đơn giản.

“Đây là thứ gì?” Hoắc Tùng Quân hỏi, nhìn từ bên ngoài, anh không nhận ra bên trong là thứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play